Sắp đến giờ vào lớp, Tư Dật đứng lên vẫy vẫy tay với Lâm Vĩ Nguyệt: “Đi thôi, đến giờ rồi.”
Lâm Vĩ Nguyệt giật mình lên tiếng, đi theo phía sau Tư Dật về phòng học.
Hai người bọn họ đều chọn khoa học tự nhiên, lớp vẫn là lớp 1, chủ nhiệm lớp cũng vẫn là Mộ Tử Sư. Lúc phân ban, hầu hết lớp 1 đều chọn khoa học tự nhiên, chỉ có số ít người chọn xã hội đến lớp 2, mọi người còn cố ý tổ chức một buổi chia tay trong kỳ nghỉ hè. Kết quả năm nay tự nhiên xã hội chẳng khác tầng, lớp 1 và lớp 2 chỉ cách nhau một bức tường, cũng chẳng khác gì vẫn cùng một lớp.
Tư Dật mặc đồng phục chơi bóng, phía sau có một cô gái đáng yêu văn tĩnh, cho dù mọi người ai cũng vội vàng vào lớp cũng không khỏi vẫn có người chậm lại bước chân quan sát hai người này.
Giao thoa của bọn họ là do Cố Dật Nhĩ, bây giờ Cố Dật Nhĩ đi học xã hội, quan hệ của Tư Dật và Lâm Vĩ Nguyệt cũng trở nên thân thiết hơn các bạn học bình thường khác, nhưng mà cùng nhau đi trên đường lại rất khó tìm được đề tài chung.
Tư Dật hai tay cắm túi đi phía trước, cảm thán tính cách của Nhĩ Đóa với học sinh tiểu học thật là trống đánh xuôi kèn thổi ngược, hai người họ thế nào mà có thể trở thành bạn tốt được vậy.
“Học sinh tiểu học.” Tư Dật từ từ nói, “Hỏi cậu chuyện này, cậu với Nhĩ Đóa làm thế nào mà trở nên thân nhau vậy?”
Lâm Vĩ Nguyệt chớp chớp mắt: “Không có làm thế nào cả.”
“Cậu ấy nói chuyện với cậu thật dịu dàng.” Tư Dật nói xong những lời này thì quỷ dị tạm dừng một chút, câu sau lại trở nên hàm hồ, “Nhưng đối với tớ thì không phải.”
Lâm Vĩ Nguyệt híp mắt cười: “Tớ cảm thấy cậu ấy đối với cậu cũng rất ôn nhu.”
Tư Dật bĩu môi: “Nào có.”
“Có có.” Lâm Vĩ Nguyệt chắc chắn nói, “Người ngoài cuộc tỉnh táo.”
Nói cứ mơ hồ như là thầy bói vậy, Tư Dật quay đầu lại nhướng mày cười: “Thật biết cách ăn nói nhỉ, khó trách đến khối băng như Phó Thanh Từ kia cũng không thể lãnh đạm với cậu được.”
Nụ cười của Lâm Vĩ Nguyệt cứng đờ, lập tức mất đi sự năng động của một giây đồng hồ trước.
“A, Tào Tháo đến.” Tư Dật hướng về phía phía trước cách đó không xa hô lên, “Phó Thanh Từ!”
Nam sinh vóc dáng cao gầy quay đầu lại, ánh mắt lãnh đạm nhìn về phía Tư Dật vẫn như cũ không có nửa điểm dao động nào.
Tư Dật chạy đến trước mặt thân mật ôm lấy bờ vai cậu: “Sao cậu lại ở bên sân thể dục, tớ nhớ là cậu không chơi bóng rổ bao giờ mà.”
“Dẫn em gái tớ đi xem phòng thể dục.” Cậu nhạt nhẽo nói.
Tư Dật lúc này mới phát hiện bên cạnh Phó Thanh Từ có một nữ sinh lùn hơn cậu một cái đầu, buộc tóc đuôi ngựa hai bên, đôi mắt rất lớn, nhìn qua giống học sinh trung học.
Hình như có chút ấn tượng, dường như trong trí nhớ cậu có một người như vậy.
Nữ sinh hào phóng cười với cậu: “Em chào anh Tư, em là em gái của Phó Thanh Từ, em là Phó Thanh Lai.”
Tư Dật bừng tỉnh đại ngộ, lúc họp phụ huynh lớp 10, chính cô bé này tới tìm Phó Thanh Từ.
“Em thật sự thi đỗ Tứ Trung nha.” Tư Dật nhẹ nhàng cười.
“Anh em ở chỗ này, em đương nhiên cũng muốn đi theo.” Phó Thanh Lai thân mật kéo cánh tay Phó Thanh Từ lại bị cậu không dấu vết đẩy ra, nữ sinh trên mặt lúc nãy còn đầy ý cười lập tức trở nên uỷ khuất.
Tư Dật là con một, từ nhỏ không biết cảm giác có anh chị em là thế nào, bởi vậy đối với thái độ của Phó Thanh Từ thấy có chút kỳ quái.
“Vừa nãy tớ với học sinh tiểu… Lâm Vĩ Nguyệt còn nói tới cậu.” Tư Dật quay đầu lại thấy Lâm Vĩ Nguyệt sững sờ đứng ở cách đó mấy mét chứ không tiến tới đây.
Phó Thanh Từ nhíu mày, ngữ khí thanh lãnh: “Các cậu nói về tớ cái gì?”
“Nói quan hệ của hai người rất tốt.”
Ánh mắt của Phó Thanh Từ dừng trên người Lâm Vĩ Nguyệt, ánh mắt cậu dần dần trở nên thâm trầm.
Sau đó, cậu trầm giọng nói với Phó Thanh Lai: “Em về phòng học trước đi.”
Phó Thanh Lai vẻ mặt không tình nguyện: “Anh không đưa em về phòng học sao?”
“Anh đã đưa em đi rất nhiều lần, em hẳn là đã học được cách tự mình đi về.” Phó Thanh Từ nói không cho phép cự tuyệt.
Phó Thanh Lai hung hăng mà dậm dậm chân, nghiêng đầu híp mắt nhìn chằm chằm Lâm Vĩ Nguyệt trong chốc lát mới rời đi.
Chuông vào lớp vang lên, Tư Dật lại vẫy tay với Lâm Vĩ Nguyệt: “Sững sờ ở kia làm gì? Đi thôi.”
Lâm Vĩ Nguyệt chạy chậm tới bên cạnh Tư Dật, trùng hợp cùng Phó Thanh Từ mỗi người ở một bên cậu, Tư Dật cảm thấy vị trí này có chút kỳ quái nên đổi chỗ với Phó Thanh Từ.
Sau đó Lâm Vĩ Nguyệt cũng cũng đổi vị trí theo cậu, vẫn đẩy cậu vào giữa.
Đến Tư Dật cũng hiểu ra, hai người kia khẳng định là đang giận dỗi.
Cậu chơi bóng rổ không tồi, nhảy cao với chạy bộ cũng rất ưu tú, bởi vậy hít sâu một hơi rồi vọt về phía trước, ném hai người kia lại phía sau.
Sau khi chạy hơn mười mét, Tư Dật quay đầu lại nói với hai người: “Tớ không muốn vào muộn đâu, đi trước nhé.”
Lâm Vĩ Nguyệt chỉ có thể mắt trông mong nhìn bóng dáng màu trắng kia dần biến mất.
“Sao lại trốn tớ?”
Phó Thanh Từ bỗng nhiên mở miệng hỏi.
Lâm Vĩ Nguyệt chột dạ dời ánh mắt: “Tớ không có trốn cậu.”
Lúc này trên đường nhỏ đã chỉ còn hai người bọn họ, Lâm Vĩ Nguyệt cũng chuẩn bị chạy vội về phòng học, vừa mới bày ra tư thế chuẩn bị đã bị Phó Thanh Từ tóm về bên người.
Đột nhiên không kịp phòng ngừa, cô đâm thẳng vào ánh mắt thâm thúy của cậu.
Nơi đó giống như đáy biển sâu thẳm, u tĩnh đáng sợ khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Cô nhớ tới buổi đêm hôm đó, đôi mắt này dễ dàng phát hiện bí mật cô giấu diếm tận sâu trong nội tâm, không e dè mà nói ra khiến cô giống như cả người trần trụi đứng trước mặt cậu, khiến cô kinh hãi đến không thở nổi.
Cô cho rằng cậu sẽ đi tìm chủ nhiệm giáo dục cáo trạng nên đành phải thấp giọng cầu xin, nói mình chỉ là một bên đơn phương thích thầy Mộ, không liên quan gì đến thầy, cầu xin cậu đừng nói ra.
Trong một thoáng, ánh mắt cậu chỉ có tức giận, tiếp theo nháy mắt chỉ còn dư lại châm chọc.
Cậu thấp giọng nói, cậu vì cái này mà cầu xin tớ sao?
Cô không hiểu ý tứ của Phó Thanh Từ, đành phải thuận theo gật gật đầu.
Nếu thật sự tớ muốn nói ra thì cần gì phải chờ tới bây giờ?
Những lời này cô đã hiểu, tâm tư ái mộ thầy giáo của cô sớm đã bị nam sinh trước mắt này nhìn thấu.
Hai người trầm mặc thật lâu, không khí đã lạnh lẽo như đóng băng.
Cô dường như nghe thấy một tiếng than thở nhẹ của cậu, đồ ngốc.
Cô biết, Phó Thanh Từ mắng những lời này không sai, cô còn không phải là đồ ngốc sao, lại đi thích thầy giáo của mình, còn có chuyện gì ngu ngốc hơn chuyện này nữa?
Ngày đó, Phó Thanh Từ để lại cho cô một câu cuối cùng, là câu mà cô cầu xin cậu:
“Tớ sẽ không nói ra.”
Cô nhẹ nhàng thở ra, nhưng từ lần đó về sau, cô cũng không dám nhìn thẳng vào Phó Thanh Từ nữa.
Thời gian trở lại hiện tại, Phó Thanh Từ nhìn Lâm Vĩ Nguyệt vùi đầu giả chết, ánh mắt dần dần lạnh xuống.
“Chuyện tớ đã hứa thì sẽ không đổi ý.”
Lâm Vĩ Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu: “Cảm ơn cậu.”
“Nhưng cậu hẳn là biết, loại tình cảm này là không được phép.” Ngữ khí của Phó Thanh Từ nặng nề, “Bất cứ tình cảm gì trái với luân thường đạo lý sẽ khiến người ta phản cảm.”
“Tớ hiểu.” Cô ngửa đầu, nhẹ nhàng cười nói, “Cho nên cậu nói tớ ngốc, là đúng.”
Lông mi Phó Thanh Từ run rẩy, bỗng nhiên khóe môi cậu cong lên, nhàn nhạt nói: “Đó là tớ nói chính mình.”
“Cậu ngốc chỗ nào?”
“Tự mình đa tình.”
Lâm Vĩ Nguyệt lại không rõ những lời này là nói về cô hay là đang nói cậu.
Khi hai người về đến phòng học thì giáo viên đã bắt đầu lên lớp, thầy Mộ gõ gõ cái bàn, nói với bọn họ chạy nhanh về chỗ ngồi để tiếp tục nghe giảng.
Bởi vì vừa mới nói mấy câu với Phó Thanh Từ nên Lâm Vĩ Nguyệt vẫn luôn có chút thất thần, cho dù đang xem sách giáo khoa toán nhưng những con số và ký hiệu trên đó cứ giống như đang khiêu vũ, làm người hoa cả mắt, không tập trung tinh thần được.
Cứ như vậy mơ màng hồ đồ trôi qua một tiết, sau khi tan học, thầy Mộ gọi cô đến văn phòng lấy bài thi lần trước.
Lâm Vĩ Nguyệt cũng bước đi theo phía sau Mộ Tử Sư, vùi đầu nhìn mũi chân không biết suy nghĩ cái gì.
Bỗng nhiên đụng phải phía sau lưng Mộ Tử Sư.
Trên áo sơ mi của thầy là hương chanh dễ ngửi.
Mộ Tử Sư than một tiếng: “Sao lúc nào cũng không nhìn đường như vậy?”
Lâm Vĩ Nguyệt vội vàng lui ra phía sau vài bước, thấp giọng nói: “Em xin lỗi.”
“Thầy vẫn luôn nghĩ, tại sao trước nay em không bao giờ đi song song với thầy.” Thầy nhẹ giọng nói, “Như vậy không phải là em sẽ không phải lo đụng vào thầy nữa sao?”
Lâm Vĩ Nguyệt liều mạng lắc đầu: “Như vậy không được đâu ạ.”
“Lúc nào cũng quen chạy theo phía sau người khác, đây là một thói quen không tốt.” ngữ khí của Mộ Tử Sư ôn hòa, không hề mất kiên nhẫn, “Thầy không phải là sư tử, phía sau không có cái đuôi.”
Lâm Vĩ Nguyệt mặt đỏ hồng, không trả lời.
Thầy xoa xoa đầu cô: “Tự tin một chút đi.”
Hai người đi đến văn phòng, Lâm Vĩ Nguyệt nhận từ Mộ Tử Sư một chồng bài thi, là bài trắc nghiệm tuần trước vừa làm xong.
“Em có một lỗi sai nhỏ, trừ 4 điểm, nếu không thì giống Tư Dật được điểm tuyệt đối.” Mộ Tử Sư hơi đáng tiếc nói, “Lần sau phải cẩn thận một chút nhé.”
Lâm Vĩ Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu, ôm bài thi ra khỏi văn phòng.
Bài thi của cô được đặt ở trên cùng, không khác gì với bài thi của những bạn học khác, thầy Mộ không thích đánh dấu nên ở chỗ sai thầy chỉ khoanh một vòng tròn nhắc nhở học sinh chỗ này sai rồi, bài thi của cô rất sạch sẽ, chỉ có một chỗ sai kia bị thầy khoanh một vòng.
Khác với mọi người là ngoài vòng tròn màu đỏ thì thầy còn viết thêm một câu, “Cái đuôi nhỏ, thật là tiếc quá!”.
Cả người cô như được uống mật, cho dù quan hệ thầy trò không cho phép cô mong ước xa vời thêm cái gì, nhưng chẳng sợ chỉ có một chút ngọt như thế này cô cũng nguyện ý tiếp tục duy trì phần tình cảm này.
***
Khối lớp 10 năm nay có một em gái, nghe nói diện mạo có thể so kè với hoa khôi Cố Dật Nhĩ.
Các loại ảnh chụp lén của học muội được lan truyền rộng rãi trên Tieba, trong đó được mọi người thảo luận nhiều nhất chính là tiểu học muội kinh vi thiên nhân* này với Cố Dật Nhĩ thì ai xinh đẹp hơn.
(*Kinh vi thiên nhân: ý chỉ cực kỳ kinh ngạc khi nhìn thấy hoặc nghe thấy người nào đó, nghĩ đến chỉ có thần tiên mới có thể như thế.)
【 Bình chọn cho Cố Dật Nhĩ, so mị lực thì hơn tiểu học muội, mà so thanh thuần thì vượt qua Tôn Yểu 】
【 Chọn tiểu học muội, khí chất quá sạch sẽ, diện mạo cũng thoải mái 】
【 Chọn cả hai đỡ phải nghĩ, ai làm hoa khôi cũng là gout của tôi 】
Năm nay Nhị Canh được thăng cấp làm admin của Tieba trường nên cực kỳ bát quái mà đi thăm dò tin tức.
Đến giờ nghỉ giải lao, cậu cố ý canh ở cửa lớp 2, nghiêm túc chờ Cố Dật Nhĩ ra ngoài đi WC.
Quả nhiên, Cố Dật Nhĩ và mấy nữ sinh cùng nhau đi ra.
Cố Dật Nhĩ nói với mấy nữ sinh khác: “Các cậu đi trước đi.”
Đợi mấy nữ sinh kia đi rồi, Cố Dật Nhĩ ôm ngực dựa vào lan can, khóe miệng mang ý cười: “Chuyện gì?”
“Dật tỷ, nghe đồn năm nay khối lớp 10 có một vị học muội sẽ khiêu chiến vị trí hoa khôi của chị, chị có tự tin bảo vệ được lôi đài không?”
Cố Dật Nhĩ lắc đầu: “Không có.”
Nhị Canh không nghĩ tới cô sẽ trả lời dứt khoát như vậy: “Dật tỷ, đây không phải phong cách của chị.”
“Thế như nào mới là phong cách của tôi?” Cố Dật Nhĩ hỏi lại cậu.
“Tôi cực kỳ tin tưởng sẽ bảo vệ được ngôi vị hoa khôi.” Nhị Canh bắt chước ngữ khí của cô, “Phải khí phách uy vũ như vậy chứ.”
Cố Dật Nhĩ cười: “Tôi rõ ràng là một cô gái ôn nhu đáng yêu, khiêm tốn hào phóng, sao có thể nói ra lời cuồng vọng như thế, cậu đừng vu oan cho tôi.”
Khóe miệng Nhị Canh giật giật, ôn nhu đáng yêu miễn cưỡng chấp nhận được, khiêm tốn hào phóng thì quả thật là không thấy được mống nào.
Ngay từ lớp 10 đã cùng Tư Dật vì vị trí đứng đầu mà đánh nhau vỡ đầu chảy máu, miệng của phụ nữ đúng là gạt người.
“Tôi muốn đi WC.” Cố Dật Nhĩ vẫy vẫy tay, “Bye.”
Nói xong tiêu sái rời đi.
Nhị Canh nhìn bóng dáng mảnh khảnh của cô mà cảm thán Dật ca Dật tỷ thật là càng ngày càng giống nhau.
Lúc trước cậu vẫn luôn gọi tên đầy đủ của Cố Dật Nhĩ, nhưng từ lúc làm hỏng chuyện tốt của Dật ca bị Dật ca đè xuống đất đấm một hồi, thật sự không chịu nổi nữa mới bò tới bên cạnh Cố Dật Nhĩ đang đứng một bên xem náo nhiệt, cầu xin cô giúp mình.
“Bạn học Cố, Cố tiểu thư, Cố ba ba, Dật tỷ, cứu cái mạng chó này của em đi.”
Cố Dật Nhĩ không nói chuyện, nhưng thật ra Tư Dật lại bị lấy lòng rồi nên mới buông tha cho cậu.
Từ đây cậu có nhất ca nhất tỷ, đó chính là Dật ca Dật tỷ, vườn trường song bá đều là các vị liên quan với cậu, đi đến chỗ nào cũng được nở mày nở mặt.
Không tìm hiểu được tin tức gì từ chỗ Cố Dật Nhĩ, cậu tính toán đi tìm tiểu học muội kia.
Nhị Canh xuống tầng 1 của khối lớp 10, ghé vào cửa sổ lớp học muội tìm người.
Cậu đang tìm hăng say thì bên tai truyền đến một giọng nói: “Tìm gì thế?”
“Tìm Du Tử Tụ.” Cậu thuận miệng trả lời.
“À, cô ấy không có ở phòng học đâu.”
Nhị Canh quay đầu: “Vậy cô ấy ở… Úi giời!”
Trên mấy bức ảnh độ phân giải 180 mờ nhòe nhoẹt mà vẫn có thể nhìn ra ngũ quan kinh diễm, mà bây giờ người thật lại đang đứng ngay trước mặt cậu!
Diện mạo cực kỳ thanh thuần sạch sẽ, mắt hạnh tràn đầy thủy quang thanh triệt trong suốt, Nhị Canh há hốc nói không ra lời, chỉ có thể ngơ ngác nhìn chằm chằm.
Du Tử Tụ nghiêng đầu nhìn cậu: “Anh có phải là đàn anh Nhĩ không ạ?”
Nhị Canh giống như người gỗ dại ra gật đầu.
“Chị Dật Nhĩ nói anh sẽ đến tìm em.” Du Tử Tụ nghịch ngợm cười, “Sau đó hỏi em có tự tin giành được vị trí hoa khôi không.”
“Hai người quen nhau à?” Cậu chỉ nghẹn ra được một câu như vậy.
“Quen chứ, ba em làm việc tại công ty nhà chị Dật Nhĩ.”
Nhị Canh không biết mình làm thế nào về được tầng của lớp 11, cậu vừa trở về đã đến thẳng lớp 2, Cố Dật Nhĩ trùng hợp đang đứng ở cửa nói chuyện với Tư Dật, đột nhiên bang một tiếng, Nhị Canh quỳ gối xuống.
“Dật ba ba!!!!!!!” Nhị Canh rống to, “Về sau chị chính là ba ba của em!!!!!”
Tư Dật điên người lập tức sút vào mông cậu: “Cậu gọi tôi là anh, gọi cậu ấy là ba ba? Cậu coi tôi chết rồi phải không?”
Còn Cố Dật Nhĩ vì thế mà thấy hưởng thụ: “Con trai ngoan.” Nói xong thì vỗ vỗ bả vai Tư Dật, “Đây là anh trai con, về sau hai anh em phải chung sống hòa thuận với nhau.”
Nhị Canh gật đầu: “Vâng! Ba ba!”
Tư Dật không hiểu chuyện gì: “Nhĩ Canh Lục, đầu óc cậu bị kẹp cửa rồi à?”
Nhị Canh đứng lên, lộ ra một cái nụ cười tươi chất phác: “Là bị thần tình yêu Cupid bắn trúng trái tim nhỏ.”
“……”
“Dật ca, từ nay về sau em phải làm một người đàn ông vì yêu mà sống.” Nhị Canh quyến luyến nhìn vẻ mặt màu gan heo của Tư Dật, “Từ nay về sau, trong lòng em anh chỉ là vị trí thứ hai thôi, anh đừng ghen nha.”
“Nha cái ông nội cậu, Nhĩ Canh Lục tôi khuyên cậu nhanh chạy xuống phòng y tế xem bệnh đi.”
“Nếu em bị bệnh thì cũng là vì yêu mà bệnh.”
Có người tình đậu sơ khai sẽ trở nên mất nết, cũng có người tình đậu sơ khai sẽ biến thành thiểu năng trí tuệ.