Mặc dù biết Đông Phương Trường Phàm đang lợi dụng ông ta, nhưng Tàn Dương Lão Quân mang theo nhiệm vụ của Tiên Hạc môn đến đây, cũng được xem là thân bất do kỷ.
Nghĩ đến phần thưởng phong phú mà Tiên Hạc môn trao tặng sau khi hoàn thành nhiệm vụ, bản thân Tàn Dương Lão Quân cũng không phải là không muốn.
Tám vị cổ tiên Đông Phương tộc đã sớm chửi ầm lên.
Còn Đông Phương Dư Lượng thì đã hôn mê, hai mắt nhắm nghiền không nhúc nhích.
Bên ngoài, dưới tầm mắt của Phương Nguyên lại là một cảnh tượng khác.
Hắn chỉ thấy một màn máu rộng lớn vô cùng che đậy thi thể Khư Bức giống như ngọn núi lại. Màn máu rất dày, tràn ngập huyết quang, ẩn chứa uy năng bàng bạc, khiến cho người nhìn tim phải đập nhanh.
Còn cổ tiên Ma đạo thì di chuyển lực chú ý của mình, không còn dám dây dưa nội đấu nữa.
Một người hơi động, thử đánh vào màn máu, kết quả giống như nắm đấm đấm vào hồ lớn. Mặt ngoài màn máu chỉ hơi gợn sóng một chút, sau đó lù lù bất động, vững chắc như núi.
“Phòng ngự mạnh thật.”
“Rốt cuộc là cổ trận gì vậy? Ta không những chưa từng gặp qua, thậm chí ngay cả nói cũng chưa nghe nói đến.”
“Chuẩn bị phía sau của Đông Phương Trường Phàm đúng là tầng tầng lớp lớp.”
Một đám cổ tiên Ma đạo không khỏi suy đoán.
Phương Nguyên cũng cau mày. Cho dù hắn có đại năng Huyết đạo, lại có kinh nghiệm của kiếp trước, nhưng hắn cũng chưa từng gặp qua cổ trận này.
‘Quan tâm chi là cổ trận gì, để ta một búa đập nát nó.” Cổ tiên Trác Chiến gào thét.
Ông ta cưỡi một con hoang thú phi trư, thân mặc áo giáp, tay cầm đại chùy, lưng hùm vai gấu, trong lòng nóng nảy nhưng lại lấn yếu sợ mạnh.
Ánh mắt mọi người tập trung vào người ông ta.
Trác Chiến thấy mình được người ta chú ý, trong lòng đắc ý, sắc mặt càng thêm hung ác.
Nhưng sau mấy hơi thở, thần sắc hung ác của ông ta không còn sót lại chút gì, thay vào đó là sự kinh sợ.
Thì ra khi ông ta đến gần màn máu, huyết dịch trong cơ thể bị khống chế, không ngừng dâng trào ra ngoài cơ thể.
Cổ tiên được xưng là tiên, nhưng đa phần trong cơ thể cũng đều vận chuyển theo quy luật bình thường của con người. Huyết dịch chống đỡ mọi hoạt động của cơ thể, là thứ mấu chốt không thể thiếu.
Trác Chiến cách màn máu một khoảng cách rất xa, nhưng máu tươi trên người đã phun ra hơn phân nửa.
Nếu ông ta vẫn còn tiếp tục lao xuống, còn chưa chạm được màn máu, huyết dịch trong người đã chảy hết ra ngoài, trở thành một cái xác khô.
“Đại trận thật quỷ dị.”
“Đây chính là hiệu quả của cổ Kinh Huyết, có thể rút máu của người khác.”
“Cổ Kinh Huyết là một trong những chân truyền của Huyết Hải Lão Tổ, không nghĩ đến Đông Phương Trường Phàm lại lấy được. Lời đồn đúng là thật, thậm chí ông ta còn gia tăng cổ Kinh Huyết lên cấp tiên.”
Đám cổ tiên không khỏi động dung.
Lần lượt có mấy vị cổ tiên ra tay, thử đủ mọi phương pháp nhưng người nào cũng bại lui.
Lúc này mọi người mới ý thức được, trừ phi có phương pháp tấn công được phòng ngự của đối phương. Còn không, tuyệt không thể xông qua được màn máu này.
Phương Nguyên cau mày. Cho dù kiếp trước hắn là cường giả Huyết đạo, nhưng trong tay không hề có tiên cổ Huyết đạo. Bây giờ hắn lại đi theo Lực đạo. Không bột đố gột nên hồ. Hắn hoàn toàn bó tay trước đại trận này.
Thế cục khó giải quyết, trong lòng mọi người không khỏi lo lắng. Đông Phương Dư Lượng tiến vào lâu như vậy, có phải đã thu được truyền thừa rồi hay không?
“Kế sách lúc này chỉ có thể vận dụng sát chiêu viễn chiến mà thôi. Chư vị đồng loạt ra tay, trước phá hỏng bố trí của Đông Phương Trường Phàm, sau đó sẽ tiến hành tranh đấu. Nếu không, dưới mắt chúng tiên chúng ta, truyền thừa lại bị một phàm nhân đoạt được. Vấn đề này mà phát sinh, Tự Tại Thư Sinh ta cũng không còn mặt mũi lăn lộn tiếp ở Bắc Nguyên.” Tự Tại Thư Sinh đột nhiên rống to.
Vừa mới rống xong, y lập tức ra tay.
Đám cổ tiên Ma đạo vội vàng hưởng ứng.
Nhất thời, thủy hỏa tương giao. Vòng lửa bắn ra, sáng chói vô cùng, điên cuồng công kích màn máu.
Sự vui mừng vừa mới hiện lên trên gương mặt mọi người, nhưng rất nhanh đã trở nên ngưng trọng.
Màn máu không ngừng bị cắt giảm, nhưng rồi không ngừng được tạo ra. Nhất là càng về phía sau, cổ tiên Ma đạo hợp lực công kích lại càng lộ ra không còn chút sức lực nào.
Màn máu vẫn luôn bảo vệ cho thi thể Khư Bức đứng vững trước công kích điên cuồng của đám cổ tiên Ma đạo.
Không nghĩ đến màn máu lại rắn chắc như vậy. Dưới tình thế cấp bách, Bì Thủy Hàn hô to một tiếng: “Tránh ra hết cho ta.”
Lão ta là cổ tiên thất chuyển, thanh danh đã sớm lan rộng bên trong Ma đạo. Mọi người vội vàng bay khỏi, tránh ra một không gian cho lão ta hoạt động.
Sát chiêu Thủy đạo, Băng đạo, Lưu Xuyên.
Bên trong tiên khiếu Bì Thủy Hàn có hàng vạn cổ trùng điều động. Tiên nguyên Hồng Tảo nhanh chóng tiêu hao.
Soạt.
Thủy triều vô biên bắn lên trong phạm vi mấy trăm bước chung quanh Bì Thủy Hàn.
Sóng lớn giống như hàng ngàn hàng vạn cuồng long nghịch thế, gầm thét, rống giận mang theo khí thế hủy thiên diệt địa trút xuống.
Sóng lớn cuồn cuộn, bên trong quá trình rơi xuống từ không trung đã phát sinh biến hóa.
Âm thanh răng rắc vang vọng bên tai mọi người. Sóng lớn đánh từ trong ra ngoài, kết thành băng cứng. Sau mấy hơi thở, những con sóng khổng lồ hóa thành một dòng sông băng khổng lồ, giống như một con cá voi khổng lồ đang đè xuống, lại giống như trụ trời lật úp.
Hàn khí băng lãnh khiến cho người ta không nhịn được mà rùng mình.
Thế công kinh khủng lại càng khiến cho người ta không tự giác mà nín thở.
Trong đại điện, tinh ý Đông Phương Trường Phàm không còn thái độ nước chảy mây trôi như trước, thúc lực phòng ngự toàn thân đến mức lớn nhất.
Tuy trước đó chúng tiên Ma đạo điên cuồng công kích, nhưng bước đi không đồng nhất. Số lượng tuy nhiều, nhưng chất lượng lại không bao nhiêu. Hiện tại Bì Thủy Hàn thôi động át chủ bài, bắt nguồn từ một tay của lão ta, sức mạnh được thống nhất, so với công kích điên cuồng trước kia ít nhất cường đại hơn gấp mười lần.
Ầm ầm....
Sông băng từ trên trời giáng xuống, nặng nề nện xuống phía trên màn máu.
Màn máu bị ép đến biến hình, nhưng cuối cùng vẫn ngăn cản được sông băng nghiền ép, hàn khí ăn mòn.
Tuy sát chiêu tiên đạo Lưu Xuyên mạnh, nhưng màn máu của Đông Phương Trường Phàm lại được rút từ tiên khiếu bổn nguyên của tám vị cổ tiên, kết hợp với địa lợi, vốn đã được bố trí từ trước. Sức của một mình Bì Thủy Hàn cũng không đánh vỡ được màn máu.
Nhưng hiệu quả của sát chiêu này vẫn kinh người như cũ.
Dưới sự quan sát của các vị cổ tiên Ma đạo, lấy thi thể Khư Bức trên mặt đất làm trung tâm, trong phạm vi mấy trăm dặm đều là sông băng.
Khư Bức thái cổ chết đi vốn đã khổng lồ như núi. Lúc này được sông băng che đậy, giống như được đắp lên một lớp băng giáp thật dày, lại càng khổng lồ hơn.
Trong núi băng hơi mờ, một con dơi đỏ tươi đang được bọc lấy bởi một màn máu.
Hàn khí thấu xương không ngừng lan tràn bốn phía, khiến cho lớp cỏ bên ngoài bị bao phủ một tầng băng sương.
Nhất thời, mọi người cùng ném ánh mắt kinh ngạc đến Bì Thủy Hàn.
Mặc dù không đánh vỡ được màn máu, nhưng uy lực của sát chiêu vẫn khiến người ta khắc sâu ấn tượng như cũ.
“Cho dù tám cự thủ Lực đạo của ta cùng nhau xuất động chính diện, cũng không ngăn được sát chiêu này.” Ánh mắt Phương Nguyên lóe lên.
Đây chính là mặt cường đại nhất của một vị cổ tiên thất chuyển có uy tín lâu năm.
So sánh mà nói, Phương Nguyên vẫn có sự chênh lệch rất lớn.
Trước đó Phương Nguyên lấy một địch hai, ngăn cản Tự Tại Thư Sinh và Bì Thủy Hàn, cũng bởi vì hai người vẫn chưa vận dụng át chủ bài của mình.