Cổ Chân Nhân

Chương 1094: Công thủ tranh tài ai mạnh hơn (2)



Cổ tiên nào cũng biết mình đến đây là vì truyền thừa Trí đạo mà đến, giữa đôi bên cũng chẳng có thâm cừu đại hận gì. Bây giờ mà đánh nhau sống chết thì mới là đầu có bệnh.

Nhưng hiện tại chúng tiên đều ý thức được sự không ổn, lúc này mới điều động át chủ bài dưới đáy hòm của mình phát ra toàn lực, liều mạng một cái.

“Mặc dù ta có sát chiêu tiên đạo Vạn Ngã, nhưng cũng chỉ miễn cưỡng đạt đến tiêu chuẩn mà thôi. Nếu muốn tử chiến với nhân vật như Bì Thủy Hàn, người thất bại nhất chính là ta. Nếu bảo ta đối mặt với một chiêu này, ta cũng sẽ không có khí lực để va chạm, tránh được thì tránh.”

Sát chiêu tiên đạo Băng Xuyên rất mạnh, giúp cho Phương Nguyên nhìn ra được một phần nội tình của Bì Thủy Hàn, đồng thời cũng ý thức được sự chênh lệch giữa hắn và Bì Thủy Hàn.

Nhất thời, trong lòng Phương Nguyên dâng lên một sự nôn nóng.

Tu vi cổ tiên là nhân tố chủ yếu ảnh hưởng đến chiến lực. Bì Thủy Hàn cường đại, có một phần là nhờ tiêu hao tiên nguyên Hồng Tảo. Kiếp này Phương Nguyên đã cực kỳ ưu tú, nhưng khuyết điểm của hắn bây giờ chính là cơ thể tiên cương. Tu vi chân chính của hắn là hạng chót lục chuyển, ngay cả một lần thiên kiếp cũng chưa vượt qua.

“Tu vi mới là căn bản nhất, là nền tảng nhất. Mặc dù cơ thể tiên cương cường đại nhưng lại không có không gian rộng lớn để tiến bộ.”

“Rốt cuộc có cách nào mới có thể giúp ta khôi phục được cơ thể?”

“Uy phong của Bì huynh thật lớn. Huynh cũng nên cho ta thử thân thủ một chút.” Lúc này, Tự Tại Thư Sinh cười sang sảng một tiếng, bay đến Bì Thủy Hàn.

Bì Thủy Hàn hừ lạnh, sắc mặt không dễ coi cho lắm. Lão ta cố gắng rất nhiều, kết quả vẫn không đánh vỡ được màn máu. Thấy Tự Tại Thư Sinh ra tay, lão ta chậm rãi tránh khỏi vị trí trung tâm.

Trước mắt bao người, Tự Tại Thư Sinh bay đến phía trên thi thể Khư Bức.

Y đã sớm chuẩn bị, đột nhiên mắt mở to, cặp mắt trắng bệch, bắn ra hai luồng ánh sáng trắng nhàn nhạt.

Chiêu này gần như lặng yên không một tiếng động. Luận khí phách, sông băng trước đó hoàn toàn không thể sánh bằng.

Chúng tiên không biết rõ tình hình, có chút nhìn không thấu.

Sắc mặt Bì Thủy Hàn không khỏi thay đổi.

Nhìn thấy hai luồng ánh sáng màu trắng chiếu xuống, sông băng trong khoảnh khắc tan rã, màn máu rung động kịch liệt, có vẻ không địch nổi.

“Ừm, đây chính là Tự Tại Thư Sinh sao? Một chiêu Thiên Giải thật hay” Trong đại điện, Tàn Dương Lão Quân đã nhận ra được chiêu này.

Mười đại cổ phái Trung Châu, lầu Chân Dương tám mươi tám góc sừng sững, thẩm thấu Bắc Nguyên nhiều năm. Tàn Dương Lão Quân mạo hiểm đến đây, tất nhiên đã có tìm hiểu rất rõ về Bắc Nguyên.

Tự Tại Thư Sinh theo hầu, chính là Trần gia Trung Châu.

Trần gia Trung Châu am hiểu luật đạo, nhưng Trung Châu thịnh hành chế độ môn phái, gia tộc không có không gian sinh tồn. Sau khi bị xa lánh, Trần gia đã chuyển đến Bắc Nguyên.

Đáng tiếc, Chính đạo Bắc Nguyên lại là huyết mạch hoàng kim. Tuy Trần gia là thế lực siêu cấp có cổ tiên bảo vệ, nhưng vẫn bị thế lực huyết mạch hoàng kim âm thầm bài xích, rốt cuộc cũng vẫn suy yếu tàn lụi.

Đến thời Tự Tại Thư Sinh, chỉ còn lại một mình y là nhân tài kiệt xuất. Gia tộc không còn, chỉ còn lại một mình y đơn đả độc đấu.

“Trần gia am hiểu Luật đạo, cổ tiên trong gia tộc, lục chuyển có thể thi triển sát chiêu Bách Giải, thất chuyển có thể thi triển sát chiêu Thiên Giải, đến bát chuyển thì thi triển sát chiêu Vạn Giải, uy năng có thể nói là tuyệt luân, có thể công có thể thủ, gần như hóa giải hết thảy ảo diệu. Ban đầu ở Trung Châu, không biết có bao nhiêu cổ tiên thảm bại dưới sát chiêu Vạn Giải, nhiều người còn ăn thiệt vì nó.” Tàn Dương Lão Quân cảm khái nói.

“Ngươi nói nhiều như vậy làm gì, còn không mau ra tay? Màn máu đang bị Tự Tại Thư Sinh làm hao tổn, tất cả đều là bản nguyên tiên khiếu trân quý.” Tinh ý Đông Phương Trường Phàm thúc giục.

“Haha.” Tàn Dương Lão Quân chắp tay đứng thẳng, không thấy xuất chiêu đối địch: ‘Tự Tại Thư Sinh chỉ có một mình, bên này ngươi có đến tám vị liên thủ. Y không biết thực hư bên trong này, vậy thì hãy xem ta thi triển thủ đoạn đây.”

Nói xong, ông ta phát ra khí tức thất chuyển của mình.

Khí tức phát ra ngoài, lập tức khiến cho đám cổ tiên Ma đạo trên bầu trời phải giật mình.

“Đối phương có cổ tiên thất chuyển?”

“Cổ tiên Đông Phương gia không phải chỉ toàn là lục chuyển thôi sao? Chẳng lẽ còn có ai bí mật tiến vào thất chuyển nhưng lại giữ kín không nói ra?”

“Hoặc cũng có thể Đông Phương tộc mời được cường viện nào đến? Đừng quên, bọn họ là huyết mạch hoàng kim, thế lực siêu cấp Chính đạo.”

Chúng tiên không khỏi kinh nghi bất định.

Mặc dù Tự Tại Thư Sinh mặt không đổi sắc, nhưng trong lòng không khỏi sinh ra dao động.

Thì ra, mặc dù uy lực sát chiêu của y rất kinh người, địa vị cực lớn nhưng tiêu hao tiên nguyên Hồng Tảo lại quá nhiều.

Đối phương đã có cổ tiên thất chuyển, hiển nhiên có thể đối bính với y. Mặc dù bên phía y người đông thế mạnh, nhưng ai cũng có ý đồ của riêng mình. Trong lòng Tự Tại Thư Sinh không khỏi suy nghĩ y đã tiêu hao tiên nguyên Hồng Tảo một cách vô ích. Nếu đến thời điểm cần liều mạng, chỉ sợ có sức mà không dùng được.

Nghĩ đến đây, Tự Tại Thư Sinh vội dừng sát chiêu lại.

“Ngươi nhìn đi, không phải đã ngừng rồi sao?” Tàn Dương Lão Quân cười ha hả, hơi có vẻ đắc ý.

Ông ta chỉ hơi phát ra khí tức một chút mà thôi, nhưng đã khiến Tự Tại Thư Sinh thu tay lại. Luận mưu trí, mặc dù Tàn Dương Lão Quân không đuổi kịp Đông Phương Trường Phàm nhưng dựa vào kinh nghiệm nhân sinh phong phú của ông ta, cũng đủ để mưu tính.

“Thời gian kéo dài càng lâu, đối với Đông Phương Dư Lượng lại càng có lợi. Màn máu này dày nặng vô cùng, muốn phá nó còn phải vận dụng át chủ bài, thay nhau oanh tạc.” Tự Tại Thư Sinh vừa nói vừa đưa ánh mắt nhìn về phía Phương Nguyên.

Du Địa Tam Anh đã mất đi Hàn Đông, chỉ còn lại Lục Thanh Minh và Tô Quang, nhưng hai người chỉ là lục chuyển. Ngoại trừ Tự Tại Thư Sinh và Bì Thủy Hàn là đã thể hiện chiến lực thất chuyển, cuối cùng chỉ còn lại một mình Phương Nguyên.

Bì Thủy Hàn nhìn Phương Nguyên.

Đám cổ tiên cường giả Ma đạo này đương nhiên sẽ không để Phương Nguyên thoải mái tham gia.

“Mời hai vị tiên tử bảo vệ an nguy của ta, tiếp theo ta sẽ toàn lực ra tay.” Phương Nguyên bí mật truyền âm. Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn, lúc này hắn ngồi xếp bằng trên hư không.

Tám cự thủ Lực đạo bay về phía màn máu.

Bên ngoài màn máu đã bị một tầng sông băng che lại, giống như một tảng băng lớn được nhồi nhân.

Phương Nguyên không quan tâm, điều động tám cự thủ Lực đạo phân biệt vào tám vị trí, hiện ra cự chưởng, lòng bàn tay dính sát vào mặt ngoài băng sơn, năm ngón tay thì hung hăng móc vào trong núi băng.

“Lên.” Phương Nguyên gào to một tiếng, lập tức một âm thanh của rồng truyền vào tai của mọi người.

Thoạt đầu âm thanh này bé đến mức không thể nghe.

Nhưng rất nhanh, âm thanh càng lúc càng lớn, ù ù vang vọng, giống như sấm rền từng trận, rả rích không dứt.

Đại địa rung lên, từng khe hở thật lớn xuất hiện chung quanh băng sơn.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, chỉ thấy băng sơn bao vây tấm màn máu, chậm rãi xốc lên, có xu thế thoát ly khỏi mặt đất.

Trong đại điện, đất rung núi chuyển, Tàn Dương Lão Quân không khỏi nghẹn ngào: “Đây là...?”

Tinh ý cũng thay đổi sắc mặt: “Không ổn rồi. Thi thể Khư Bức đã được ta bố trí cải tạo. Để vững chắc, nó đã kết thành một thể với đại địa bên dưới, tạo thành một ngọn núi thây. Đối phương hình như có thể dùng công năng của ngọn núi để khắc chế điều này. Tàn Dương, ngươi nhanh chóng ra tay đi.”