Một cảm giác nguy hiểm cực kỳ mãnh liệt tràn ngập Bản Đa Nhất.
“Dư đại sư, chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao tình huống này giống với cổ tiên muốn độ kiếp trong ghi chép vậy?” Bản Đa Nhất kêu lên.
“Ồ, ngươi đoán đúng rồi. Là một phiền phức nhỏ.” Dư Mộc Xuẩn thản nhiên nói.
“Phiền phức nhỏ?” Bản Đa Nhất cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
Phúc địa Tinh Tượng.
Phương Nguyên vết thương chằng chịt, đau đến mức gương mặt vặn vẹo. Tám cánh tay cắm vào máu độc, răng nanh nhô ra ngoài, hai mắt toàn là màu đỏ, thở dốc như trâu.
Mất hết ba ngày ba đêm, hắn rốt cuộc cũng đã xử lý xong Địa Cực Thiên Cương, hoàn toàn dung nhập vào trong máu độc.
Máu độc vốn đầy cả một nồi, bây giờ chỉ còn lại chưa đến một nửa.
“Bước khó khăn nhất đã vượt qua. Địa linh, mau ném đám tù binh kia vào trong.” Phương Nguyên gầm lên một tiếng.
Địa linh Tinh Tượng lập tức thi hành.
Nhất thời, rất nhiều sinh vật như trâu ngựa heo chó đều được thả vào trong máu độc.
Tiếng kêu thảm thiết, tiếng rên rỉ, tiếng rống nối thành một mảnh.
Máu độc cực kỳ đặc, giống như đầm lầy. Sau khi đám sinh vật bị ném vào trong, càng giãy dụa thì lại càng chìm nhanh hơn.
Máu, thịt xương của bọn chúng đều bị hòa tan.
Rất nhanh, máu độc trong mai rùa lại dâng lên.
“Còn chưa đủ, còn chưa đủ.” Phương Nguyên thúc giục, hai mắt đỏ ngầu toát ra sự hưng phấn và tàn nhẫn.
Địa linh không có thiện ác, chỉ có cố chấp và trung thành.
Địa linh Tinh Tượng bắt đầu thả vào dị nhân. Dị nhân có người Lông, người Đá, người Tuyết, người Mặc, người Trứng, người Vũ, người Giao...
Máu độc lại nhanh chóng dâng lên, nhưng gương mặt Phương Nguyên vẫn hiện lên sự bất mãn. Hắn bấm đốt ngón tay tính toán thời gian, sau đó hô to: “Thêm nhiều một chút, thêm nhiều một chút.”
Thế là đám tù bình Nhân loại cũng bị thả vào trong nồi lớn.
“A, tha mạng.”
“Đau quá, đau chết ta rồi.”
“Ta làm quỷ cũng không bỏ qua cho ngươi.”
Phương Nguyên thờ ơ, chỉ chú ý luyện cổ. Một lão giả cổ sư trùng hợp bị ném đến bên cạnh hắn, giãy dụa lấn tới.
Phương Nguyên giơ chân lên đạp lão giả vào chỗ sâu trong máu độc. Lão giả kịch liệt vùng vẫy mấy lần, cuối cùng chỉ còn chừa lại một bàn tay như chụp vào trong bầu trời, giống như kẻ yếu nguyền rủa thiên địa, nguyền rủa Phương Nguyên.
Phương Nguyên chỉ cười. Rốt cuộc máu độc cũng đã khôi phục lại được vị trí ban đầu, ngang bằng với mép mai rùa.
Hắn bắt đầu bỏ rất nhiều tiên nguyên thạch vào trong máu độc.
Một trăm, hai trăm... không chút do dự.
Rất nhiều oan hồn lượn lờ trên không máu độc, sương độc di chuyển không ngớt, máu độc một lần nữa hạ xuống.
Cho đến bảy ngày sau, máu độc rốt cuộc cũng giảm xuống tận đáy. Trong mai rùa chỉ còn lại một vũng máu độc, không đến mắt cá chân của Phương Nguyên.
Phương Nguyên chậm rãi cúi người, nhặt một con cổ từ trong vũng máu độc ra ngoài.
Tiên cổ Biến Hình đã xong.
Trung Châu, sơn mạch Chân Dương.
Bản Đa Nhất ngồi trên mặt đất, miệng thì thào: “Rốt cuộc cũng đã vượt qua được tai kiếp.”
Gò núi đã sụp đổ hơn phân nửa, giống như một chiến trường, bừa bộn không chịu nổi.
Mặc kệ là cột lốc xoáy hay là Tĩnh Miên Điện Mãng, tất cả đều biến mất không còn tung tích.
Mưa to như trút xuống, tưới Bản Đa Nhất ướt sũng.
Dư Mộc Xuẩn đã luyện thành tiên cổ, sau đó cất vào người, tiếp tục đưa một con cổ trùng Tín đạo cho Bản Đa Nhất.
“Tiểu tử, đây là truyền thừa Luyện đạo của ta, ta để lại cho ngươi. Ngươi cũng có thể học tập phương pháp luyện cổ tự nhiên, nhưng nếu ngươi chưa thành cổ tiên, ngươi tuyệt đối không được vận dụng phương pháp luyện cổ này. Bởi vì nó sẽ dẫn đến tai kiếp.”
Dư Mộc Xuẩn nói xong, liền đạp hư không rời đi.
Toàn thân Bản Đa Nhất run lên, vội vàng quỳ xuống, hai mắt lóe sáng, hô to: “Sư phụ, người yên tâm. Con nhất định sẽ không cô phụ phần truyền thừa này.”
Trung Châu, phúc địa Hồ Tiên.
Tiên cổ Tinh Quang.
Phương Nguyên đứng trên đỉnh một tòa thạch tổ, tâm niệm vừa động, thúc lên tiên cổ Tinh Quang.
Lập tức, một trụ lớn tinh quang mãnh liệt bắn ra, xuyên thấu qua thạch tổ.
Dưới sự cố ý thao túng của Phương Nguyên, tinh quang không hề có hại, vô cùng ôn hòa.
Bên trong thạch tổ đã sớm bố trí rất nhiều cổ trận. Trụ lớn tinh quang được bắn vào trong, lập tức phân hóa thành từng sợi tinh quang xanh thẳm, được dẫn đến từng phòng.
Người Lông trong phòng thứ nhất xe nhẹ đường quen, thôi động cổ trùng trong tay, bắn vào trong tinh quang, sau đó tiến hành xử lý.
Bán thành phẩm được đưa vào phòng số hai, tiến hành gia công lần thứ hai.
Trải qua bảy ngày, đi tất cả các gian phòng, cổ Tinh Niệm rốt cuộc được luyện thành.
Cổ Tinh Niệm thuận theo đường ống, chảy xuống nhà kho tầng dưới chót của thạch tổ.
Phương Nguyên thôi động tinh quang một lần, ít nhất có thể giúp cho người Lông trong thạch tổ không ngủ không nghỉ luyện cổ trong tám chín ngày.
Khi dùng tiên cổ Tinh Quang, số lượng tinh quang sẽ rất lớn. Phương Nguyên không cần giống như trước đó thu mua cổ Tinh Quang, rồi lấy cổ Tinh Quang làm chủ tài luyện ra cổ Tinh Niệm. Điều này không những giảm bớt rất nhiều phiền phức, mà chi phí cũng thấp hơn rất nhiều.
Mặc dù vận dụng tiên cổ Tinh Quang cần tiêu hao tiên nguyên, nhưng so với việc bỏ ra rất nhiều tiên nguyên thạch để mua cổ Tinh Quang, chi phí sẽ không còn cao như trước.
Hắn cải tiến cổ phương cổ Tinh Niệm cũng là cân nhắc đến việc an toàn. Luyện cổ là chuyện rất nguy hiểm, không an toàn hơn so với chiến đấu. Rất nhiều người Lông bởi vì luyện cổ mà bị thương, thậm chí mất mạng.
Sau khi Phương Nguyên đánh ra tinh quang, cũng không rời đi mà ở lại quan sát một phen.
Thật lâu sau, hắn khẽ gật đầu, tương đối hài lòng.
Hiện tại cổ phương cổ Tinh Niệm đã được hắn cải tiến qua. Tổn thất người Lông khi luyện cổ cũng giảm bớt. Quan trọng là, sản lượng cổ Tinh Niệm cũng không chênh lệch so với trước đó.
“Nhưng cải tiến đã đến cực hạn. Trừ phi cảnh giới Tinh đạo của ta tăng lên, hoặc gặp được cổ phương cổ Tinh Niệm tốt hơn.”
Phương Nguyên biết rõ trong lòng, hắn không thể tu được Tinh đạo. Cảnh giới Tinh đạo rất có thể sẽ như cũ trong suốt cả đời. Có lẽ về sau, hắn sẽ dựa vào việc thăm dò mộng cảnh để gia tăng cảnh giới Tinh đạo.
Nhưng chuyện tương lai, ai có thể nói được chuẩn xác chứ?
“Đáng tiếc, thạch tổ này trung bình đều có mười sáu phòng, có sáu phòng là trống. Nếu người Lông đầy đủ, sản lượng cổ Tinh Niệm còn có thể tăng hơn gấp hai lần.”
Phương Nguyên âm thầm tiếc rẻ trong lòng.
Lần này luyện chế tiên cổ Biến Hình, hắn không chỉ tiêu hao đạo ngân thành công trong truyền thừa Bất Bại, hơn nữa còn tiêu hao hết toàn bộ tiên tài và tiên nguyên thạch trong tay.
Dẫn đến Phương Nguyên bây giờ có thể nói là trắng tay.
Bởi vậy, vấn đề thiếu người Lông tạm thời không giải quyết được.
Hắn có thể bắt người Lông hoang dã bên ngoài, nhưng phải hao tốn thời gian và tinh lực huấn luyện bọn họ, mới có thể trở thành người Lông hợp cách, thúc đẩy bọn họ tiến hành luyện cổ cho mình.
Phương Nguyên đương nhiên không biết làm thế nào để huấn luyện người Lông hoang dã thành nô lệ hợp cách.
Biện pháp nhanh gọn nhất chính là thu mua người Lông nô lệ từ cổ tiên khác. Điều đáng tiếc là, trong tay Phương Nguyên tạm thời không có tiền dư.
Ngay cả tiên nguyên cũng còn rất ít, chỉ có mười viên. Khi sử dụng phải cần tính toán cẩn thận.
Có thể nói, tình huống của Phương Nguyên bây giờ là nghèo rớt mùng tơi.
Cho dù hắn có sát chiêu Vạn Ngã, cộng thêm ba cổ trùng Tinh đạo, mấy sát chiêu Tinh đạo của Vạn Tượng Tinh Quân cũng không đủ tiên nguyên. Vì thế không cách nào thôi động những sát chiêu này.
Có câu, trong tay có lương trong lòng không hoảng hốt.
Đối với cổ tiên mà nói, cái gọi là lương, chủ yếu nhất chính là tiên nguyên thạch và tiên nguyên.
Cho nên, việc khẩn cấp trước mắt chính là gom góm tiên nguyên.