Cổ Chân Nhân

Chương 1207: Kinh biến thành Vũ Thánh (2)



Cậu bỗng nhiên hé miệng, một luồng khí lưu mãnh liệt từ trong cơ thể bắn ra, mang đến động lực mạnh mẽ.

Tốc độ Vũ Phi tăng vọt, phóng về phía Đan Vũ.

“Đây là...” Đan Vũ quá sợ hãi.

Thân hình Vũ Phi nhanh chóng thấp xuống, linh hoạt bắn giữa hai thanh đao.

Đan Vũ muốn lui, nhưng tốc độ không theo kịp Vũ Phi.

“Ngươi còn muốn chạy đi đâu? Là đàn ông thì hãy ở lại đại chiến ba trăm hiệp với ta.” Vũ Phi kêu to, thân hình không ngừng xoay tròn trên không trung, cuối cùng hai chân trước cũng chạm đến người Đan Vũ.

Sát chiêu Lão Thụ Bàn Căn.

Vũ Phi hét lớn trong lòng, hai chân bỗng nhiên mềm ra, như dây leo quấn chặt hông Đan Vũ.

Đan Vũ tránh thoát không được, vô thức thôi động cổ trùng phòng ngự.

Sát chiêu Hạc Giao Cảnh.

Đầu Vũ Phi bỗng biến thành đầu một con phi hạc, cái cổ thon dài giống như xích sắt quấn chặt cổ Đan Vũ, siết chặt, sau đó mỏ chim bén nhọn như thiểm điện đâm về phía Đan Vũ.

Keng.

Mỏ chim đâm trúng trán Đan Vũ, bắn ra hỏa tinh, giống như đâm vào sắt thép cứng rắn.

Mặc dù Đan Vũ không bị thương, nhưng bị một kích như thế, cơn đau nhức khó mà nhịn được, choáng váng cả đầu óc.

Sát chiêu Lục Cửu Đại Phong Xa.

Vũ Phi nhìn thấy thời cơ, đầu biến lại nguyên hình, nhờ xung lực này ngửa ra sau, biên độ rất lớn, toàn bộ phần đầu vùi vào giữa hai chân Đan Vũ, kéo thân hình Đan Vũ xoay tròn giữa không trung.

Cơ thể hai người quấn quanh cùng một chỗ giống như quạt gió, nhanh chóng rơi xuống mặt đất.

Người Vũ quan chiến không khỏi hô to.

Nhưng Đan Vũ thân trúng sát chiêu, cả người quay cuồng, suy nghĩ lộn xộn, căn bản không cách nào phản ứng được.

Sau khi đến gần mặt đất, Vũ Phi bỗng nhiên rút lui.

Chỉ còn một mình Đan Vũ rơi cái bịch xuống đất.

Oành một tiếng, đầu của cậu ta đụng mạnh xuống đất. Gạch diễn võ trường bắn tung tóe, toàn bộ phần đầu cắm vào đất, ngất ngay tại chỗ.

Toàn trường lâm vào yên tĩnh.

Tất cả đều bị kinh biến này chấn động không nói ra lời.

Chỉ còn âm thanh thở dốc của Vũ Phi.

Thật lâu sau, trưởng lão chủ trì người Vũ nuốt một ngụm nước bọt, hô lớn: “Người thắng cuộc là Vũ Phi. Y chính là tân vương tộc ta.”

“A, cuối cùng ta cũng đã trở thành vương của người Vũ. Ta thành công rồi.” Vũ Phi giơ hai tay, hưng phấn rống to.

Người xem kịp phản ứng. Đầu tiên là vang lên tiếng vỗ tay ào ào, chợt có người hô to: “Vũ Phi, Vũ Phi.”

Âm thanh gọi tên Vũ Phi không ngừng lớn mạnh, không ngừng có người gia nhập.

Rất nhanh, toàn bộ diễn võ trường, không, là toàn bộ thành Vũ Thánh đều quanh quẩn tiếng hô Vũ Phi.

“Hahaha, haha...” Vị thiếu niên Vũ Phi hai tay chống nạnh, ngửa đầu cười to, vô cùng thoải mái.

Bỗng nhiên, cậu lại nhe răng trợn mắt, sờ cánh chim sau lưng, ngược lại cảm thấy hơi lạnh: “Đau quá, đau quá.”

Đan Vũ đang hôn mê được các cổ sư trị liệu rút ra khỏi mặt đất, kịp thời cứu chữa.

Ở sâu trong thành Vũ Thánh, ba vị cổ tiên người Vũ dùng ý thức mông lung trao đổi với nhau.

“Vũ vương thế hệ này có chút đặc biệt, không giống với thế hệ lúc trước.”

“Hahah, là một tên nhóc rất thú vị.”

“Nghe nói dã tâm của y rất lớn, một lòng muốn khai thác bá nghiệp người Vũ chúng ta. Nhưng sau khi y trở thành Vũ vương, nhất định sẽ ổn định lại.”

Ba vị cổ tiên thoải mái trao đổi.

Nếu là trước đây, Vũ vương mới đã có, người đó sẽ mang đến một luồng gió mới và bình an cho thành Vũ Thánh.

Nếu không ngoài ý muốn, Vũ Phi sẽ cai quản thành Vũ Thánh đến mấy trăm năm.

Nhưng sau một khắc, tình huống nằm ngoài dự liệu của người Vũ đã xuất hiện.

Oành.

Bên trong tiếng nổ kinh thiên, thành Vũ Thánh đều lay động.

Người dân thành Vũ Thánh kinh hô, vội vàng bay lên.

“Đau quá, đau quá.” Vũ Phi không kịp chuẩn bị, chân đứng không vững ngã rầm xuống đất.

“Các người mau nhìn đi. Cái này.. cái này...” Có người Vũ phát hiện chỗ không ổn, vội chỉ tay lên bầu trời, sợ đến lắp bắp không nói ra lời.

Phần lớn người Vũ đều ngẩng đầu, kinh ngạc phát hiện trên đỉnh đầu bọn họ, bầu trời xanh nứt ra một khe hở to lớn.

Từ trong cái khe giáng xuống mấy thân ảnh như Ma Thần.

Ba vị cổ tiên thành Vũ Thánh đã kịp phản ứng, vội vàng bừng tỉnh bay về phía không trung.

Bọn họ vừa hiện thân nghênh đón kẻ địch vừa hô to dặn dò người dân trong thành.

“Cẩn thận, có cường địch đột kích.”

“Mau kéo còi cảnh báo, bảo vệ gia viên.”

“Cổ sư ai vào chỗ nấy, đứng vào trận nhãn mở ra phòng hộ thành Vũ Thánh.”

Trong thành hỗn loạn tưng bừng.

Thành Vũ Thánh hòa bình đã lâu, không tranh quyền thế, không gian sống như thế ngoại đào viên. Cộng thêm tân vương vừa được lập, nhất thời người dân vẫn chưa đưa ra được phản ứng chính xác.

“Các vị, không mời mà đến là muốn làm gì?”

“Xin mời thối lui.”

“Người Vũ chúng ta không động can qua, yêu thích hòa bình, nhưng không phải là không có chiến lực.”

Ba vị cổ tiên người Vũ gương mặt tràn đầy nghiêm túc, đưa ra lời cảnh cáo kẻ xâm lược.

Đám người xâm lược yên lặng không nói, phần lớn đều nhìn thủ lĩnh của bọn họ.

Vị cổ tiên thủ lĩnh là một lão giả gầy còm, đi chân trần. Trên đầu còn quấn khăn trùm đầu màu trắng. Cẳng tay, bắp chân cũng quấn băng vải màu trắng.

Ánh mắt lão giả cổ tiên này vô cùng thâm thúy, nhìn lướt qua ba vị cổ tiên người Vũ, sau đó nhìn thành Vũ Thánh đằng sau.

“Bắt đầu tấn công.” Lão giả cổ tiên lạnh lùng nói.

“Vâng, Bạch Hải Sa Đà đại nhân.” Đám cổ tiên còn lại lĩnh mệnh.

Kịch chiến bộc phát.

Cổ tiên người Vũ chỉ có ba vị. Một vị thất chuyển, hai vị lục chuyển. Mặc dù cường đại nhưng cũng không sánh bằng mấy kẻ xâm lược.

Cuộc kịch chiến kéo dài ba ngày hai đêm. Cổ tiên người Vũ một chết hai bị thương, chỉ có thể lui vào thành Vũ Thánh khốn thủ.

Thành Vũ Thánh là một tiên cổ phòng cự đại.

Dựa vào uy năng của tiên cổ phòng mới miễn cưỡng ngăn cản được tấn công của đám người Bạch Hải Sa Đà.

Ầm ầm!

Tiếng nổ kéo dài ba ngày hai đêm.

Thế công đến từ đám người Bạch Hải Sa Đà, từ lúc bắt đầu đến giờ vẫn chưa ngừng nghỉ.

Rất nhiều sát chiêu phàm đạo xen lẫn sát chiêu tiên đạo đánh vào tiên cổ phòng thành Vũ Thánh.

Thành Vũ Thánh không ngừng run rẩy, quân dân trong thành đã chết hơn phân nửa, sự tuyệt vọng lan tràn khắp nơi.

“Thất bại đã thành kết cục đã định, phá vây đi.” Cổ tiên người Vũ Chu Trung đắng chát nói.

“Thành Vũ Thánh đã bị đối phương sử dụng thủ đoạn định trụ, chúng ta không có tiên cổ phòng này, làm sao mà phá vây?” Vị cổ tiên còn lại tên Trịnh Linh hỏi.

Bên trong thành Vũ Thánh có ba vị cổ tiên, bây giờ một vị đã bỏ mình, chỉ còn lại một vị cổ tiên thất chuyển Trịnh Linh và cổ tiên lục chuyển Chu Trung.

“Trịnh Linh đại nhân, sự tình nguy cấp, ta không thể không nói thẳng.” Gương mặt Chu Trung hiện lên thần sắc trịnh trọng: “Trước đó, sở dĩ thành Vũ Thánh bị khốn trụ, là bởi vì đại nhân ngài không muốn bỏ qua khu vực này, cho nên mới để cho địch nhân có thời gian bố trí thủ đoạn. Hiện tại đại nhân ngài hãy như tráng sĩ chặt tay, quyết định thật nhanh đi. Chỉ sợ tính mạng của ngài và ta đều sẽ viết di chúc vào lúc này. Ta không sợ chết, nhưng mấy vạn người dân vô tội trong thành sẽ bị mất mạng. Cho dù đám địch nhân này tha mạng cho chúng ta, chúng ta cũng sẽ trở thành nô lệ của bọn chúng, làm trâu làm ngựa cho bọn chúng.”

Trịnh Linh nghe xong, rốt cuộc tỉnh ngộ.

Ông nhìn Chu Trung, mắt lóe lệ quang: “Ngươi nói đúng, là ta hồ đồ rồi.”

Chu Trung tiếp tục khuyên: “Đại nhân, ta có thể hiểu quyết định của ngài. Dù sao hiện tại là thiên hạ của Nhân tộc, dị nhân chúng ta không có không gian sinh tồn. Thiên địa này là thế giới mảnh vỡ của lục thiên trong cửu thiên thái cổ, là thế ngoại đào nguyên, không dễ dàng buông tha được. Nhưng lúc này, chúng ta không muốn bỏ cũng phải bỏ.”