Đây là cuộc đại chiến trăm ngày hàng thật giá thật.
Trong tình huống bình thường, cổ tiên giao chiến ít khi nào diễn ra trong thời gian lâu như vậy.
Bàn về quy mô, hơn mười vị cổ tiên Trung Châu, Bắc Nguyên đều là tinh anh. Có thể nói, hơn ngàn qua năm, ở năm vực chưa từng xảy ra trận kịch chiến như vậy.
Nếu công bố ra ngoài, nhất định sẽ khiến cho thiên hạ xôn xao, phong vân kích đãng, vô số người chú mục vào.
Nhưng điều đáng tiếc chính là, mặc kệ là cổ tiên Trung Châu đang bí mật điều tra hay là Ảnh Tông không thể lộ ra ngoài ánh sáng đều không nguyện ý bại lộ mình.
Vì thế, trận đại chiến năm vực này từ đầu đến cuối đều tiến hành lặng yên không một tiếng động.
Đối với điều này, hai bên giao chiến đều có sự ăn ý nhất trí.
Đại chiến trăm ngày đến giờ, nhân vật mấu chốt từ đầu đến cuối đều tập trung trên người Phượng Cửu Ca và Tần Bách Thắng.
Ban đầu, hai người bất phân thắng bại, tình huống giằng co. Tần Bách Thắng chiếm cứ địa lợi, thi triển sát chiêu Ức Vạn Đồ Sát Trận hơi thắng thế một chút.
Nhưng về sau, Phượng Cửu Ca càng đánh càng hăng, thể hiện thiên phú tài tình kinh người của mình.
Hai bên dần dần san bằng tỷ số, sau đó Phượng Cửu Ca từ từ mở rộng ưu thế.
Cuối cùng, trong mấy ngày gần đây, Phượng Cửu Ca trải qua thời gian dài kịch chiến, năng lực chiến đấu nâng cao một bước, rốt cuộc đã đánh bại Tần Bách Thắng.
Đánh bại một hai lần không tính là gì, nhưng thắng liên tục bảy trận, chứng tỏ Phượng Cửu Ca đã chiếm được thượng phong.
Đám người Ảnh Tông chậm rãi rút vào chỗ sâu nhất của cốc Lạc Phách.
“Giặc cùng đường chớ đuổi.” Phượng Cửu Ca đứng ngạo nghễ đằng trước nhất, nhìn địch nhân biến mất trong cốc, giọng nói bình thản.
Biểu hiện của ông ta hơi tiều tụy, thương tích trên người khoảng hơn mười chỗ, khóe miệng chân mày còn có vết máu.
Khí tức cổ tiên vốn đang dồi dạo cũng vì thế mà trở nên yếu ớt.
Nhưng những điều này cũng khó mà che đậy được ánh mắt rạng rỡ của ông ta.
Mỗi lần giao thủ với Tần Bách Thắng, đều cực kỳ gian khổ và hung hiểm. Nhưng vượt qua được mọi khó khăn gian khổ như vậy, nó mới có thể mài khối ngọc vốn đã hoàn mỹ như Phượng Cửu Ca càng trở nên trong suốt bóng loáng.
Sau khi Phượng Cửu Ca gia nhập Linh Duyên Trai, ông rất ít khi gặp phải những trận kịch đấu như thế.
Linh Duyên Trai vốn là một trong thập đại cổ phái Trung Châu. Phượng Cửu Ca lại có quyền cao chức trọng, uy danh cường thịnh, sẽ không có người nghĩ quẫn đi tìm ông ta gây phiền phức.
Cuộc chiến trăm ngày như vậy, cổ tiên khác sẽ cảm thấy thống khổ và gian nan, nhưng Phượng Cửu Ca lại cảm nhận sự hưng phấn lâu ngày mới có.
Điều này khiến cho ông ta có cảm giác giống như quay trở lại cuộc sống Ma đạo phấn khích ngày xưa.
Nhưng trong lòng ông vẫn có một sự tiếc nuối.
“Ma đạo… toàn lực ứng phó chiến đấu… Đáng tiếc, ngày tháng hưng phấn như vậy đã không còn trở về được nữa rồi.”
Bây giờ Phượng Cửu Ca đã là người có gia đình, không thể tùy tiện mạo hiểm. Cộng thêm đám cổ tiên sau lưng đến từ chín đại cổ phái, tâm tư khó dò. Một khi Phượng Cửu Ca bị đánh trọng thương, bọn họ có phản ứng gì thì còn khó nói lắm.
Trước khi đi, ái thê của ông đã căn dặn, Phượng Cửu Ca luôn nhớ kỹ trong lòng.
Dù sao, năm đó Phượng Cửu Ca đại khai sát giới, đánh cho mười cổ phái Trung Châu đến mặt mũi không còn. Sau khi gia nhập Linh Duyên Trai, ông còn ép chín cổ phái còn lại xuống thế hạ phong, không còn sức quay người.
Những chúng tiên còn lại đều phải nghe theo ông.
Sau trận đại chiến trăm ngày, uy vọng của Phượng Cửu Ca đã khắc thật sâu vào đáy lòng của đám người Trung Châu.
Khụ khụ khụ…
Tần Bách Thắng chui vào trong cốc, không ngừng ho khan.
Sắc mặt của ông ta trắng bệch như tờ giấy. Mỗi lần ho khan đều ho ra một ngụm máu tươi.
“Thương thế của ngài càng ngày càng nặng.” Khương Ngọc Tiên Tử đỡ lấy Tần Bách Thắng, gương mặt tràn ngập ưu sầu, cau mày nói.
“Phượng Cửu Ca quá hèn hạ.” Hạ Lang Tử mất đi một tay, không cam lòng gầm nhẹ: “Hắn ta ngoài mặt thì một đối một với Tần Bách Thắng đại nhân, nhưng trên thực tế lại ỷ vào nhiều người, tư thế công kích đường biên, uy hiếp phòng ngự của chúng ta, bức Tần Bách Thắng đại nhân phải phân tâm đề phòng. Nếu không phải như vậy, Tần đại nhân làm sao có thể bại liên tiếp như thế chứ?”
Tần Bách Thắng nghiêm mặt nói: “Không cần phải nói nữa, được làm vua thua làm giặc. Bại thì chính là bại, không cần tìm lý do.”
“Phượng Cửu Ca đúng là quá kinh tài tuyệt diễm. Dựa vào tài năng của bản thân mà sáng tạo ra sát chiêu Âm đạo, một đường đi đến tình huống như bây giờ. Cho dù là địch nhân, ta cũng vô cùng bội phục. Dựa theo ưu thế bản thân mà tỉ mỉ mưu tính, kiến tạo ưu thế. Nếu hắn ta mà không dùng, ta ngược lại xem thường hắn ta.”
Nói đến đây, Tần Bách Thắng lại ho khan hai tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.
Hơi thở của ông ta suy yếu, chậm rãi liếc nhìn chung quanh.
Đại chiến trăm ngày, bên cạnh ông ta chỉ còn lại Hồi Phong Tử, Hạ Lang Tử, Khương Ngọc Tiên Tử, Hắc Thành, cổ tiên thần bí áo đen.
Vốn còn có Tuyết Tùng Tử, nhưng khi tấn công phúc địa Lang Gia đã bị Phương Nguyên giết chết.
Sau khi rút khỏi phúc địa Lang Gia, có thêm hai cổ tiên gia nhập. Nhưng cả hai đều đã bị cổ tiên Trung Châu giết chết trong đại chiến trăm ngày.
Nhưng tổn thất của cổ tiên Trung Châu cũng thảm trọng không kém.
Lão Toán Tử của Cổ Hồn Môn, hai vị cổ tiên của Linh Điệp Cốc và Chiến Tiên Tông cũng đã bỏ mình.
Muốn chiếm tiện nghi trên người Tần Bách Thắng, làm sao có thể?
Ngay cả thập đại cổ phái Trung Châu cũng còn phải tổn thất nặng nề.
Chỉ là giao chiến đến lúc này, trụ cột vững vàng là Tần Bách Thắng đã bị thương khó hồi phục, địa lợi cốc Lạc Phách cũng dần dần bị triệt tiêu. Năm vị cổ tiên còn sót lại đều biết, kết cục đại chiến trăm ngày đã chú định, bọn họ chính là bên thất bại.
Tần Bách Thắng an ủi: “Mặc dù bên ta chiến bại, nhưng đại cục không mất. Bên phía Phượng Cửu Ca cũng không phải thùng sắt, cuối cùng cũng không thể toàn tâm toàn lực đối bính với ta, để cho ta thành công kéo dài một khoảng thời gian. Chỉ cần chống đỡ thêm một đêm nữa, con tiên cổ được ôn dưỡng bên trong cốc sẽ đại cáo công thành. Ngày mai, năm người các ngươi phá vây ra ngoài, còn ta sẽ ngăn cản đám cổ tiên Trung Châu này.”
“Tần Bách Thắng đại nhân.” Chúng tiên kêu lên.
Tần Bách Thắng lựa chọn làm như vậy, không thể nghi ngờ là tự tìm đường chết.
Điều này làm cho mọi người khó mà lý giải được.
Đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà suy nghĩ, đổi lại là Hồi Phong Tử, Hắc Thành, Hạ Lang Tử, bất cứ một người nào khi sắp chết cũng đều sẽ chiếu cố đến mình, nào bỏ mình đi cứu người khác?
Hoặc có thể nói đây chính là cái bẫy?
Tâm tư Hồi Phong Tử, Hắc Thành, Hạ Lang Tử không ngừng nổi lên, mờ mịt liếc nhìn ba người còn lại.
Tần Bách Thắng, Khương Ngọc Tiên Tử, cổ tiên áo bào đen thần bí mới là hạch tâm của Ảnh Tông, còn ba người bọn họ chỉ là ngoại viện.
Một sự im lặng khó tả.
Mọi người đi bộ đến địa điểm nghỉ ngơi.
“Cứ như vậy đi. Mọi người tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, ngày mai phá vây thành công hay không là nhìn vào biểu hiện của các vị.” Tần Bách Thắng mệt mỏi khoát tay, giải tán mọi người ra.
Tâm trạng của Hắc Thành, Hồi Phong Tử, Hạ Lang Tử đều nặng nề, ánh mắt không chừng.
Ba người không hẹn mà cùng nhau tiến tới, quyết định đêm nay chỉnh đốn, phòng bị đám người Ảnh Tông bán bọn họ đi.
Kêt quả đêm khuya, ba người bỗng nhiên bị Tần Bách Thắng đưa tin cho gọi.
Nửa đêm, cốc Lạc Phách.
Tần Bách Thắng tập hợp mọi người lại.