Cổ Chân Nhân

Chương 1338: Thần không biết (2)



Triệu Liên Vân vừa đến đã rơi vào vòng xoáy đấu tranh quyền lợi của Linh Duyên Trai, trở thành vũ khí cường đại giúp vợ chồng Từ Hạo, Lý Quân Ảnh đoạt quyền.

Bởi vì cái gọi là, người trong giang hồ, thân bất do kỷ.

Từ Hạo đang định nói tiếp, bỗng ánh mắt ngưng lại, giật mình: “Sao? Nàng ta đã ra, tại sao lại nhanh như vậy chứ?”

Trước mặt hai vợ chồng, thân ảnh của Triệu Liên Vân dần dần xuất hiện.

Giọng điệu Từ Hạo trở nên gấp rút, sau đó lại nói: “Truyền thừa Đạo Thiên đã biến mất, điều này chứng minh nàng ta đã thành công. Chẳng lẽ đơn giản như vậy sao?”

Cho dù hắn ta nghiên cứu rất kỹ, đã sớm có chuẩn bị tâm lý, lúc này trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác ghen tỵ.

Lý Quân Ảnh vội vàng nghênh đón.

Triệu Liên Vân đã hoàn toàn thoát khỏi không gian truyền thừa, lúc này vẫn còn có chút tỉnh tỉnh mê mê.

“Thế nào, rốt cuộc ngươi có thành công hay không? Đã kế thừa được cái gì?” Lý Quân Ảnh nôn nóng nắm lấy bả vai thon nhỏ của Triệu Liên Vân, lắc lư thật mạnh.

Triệu Liên Vân đau đến cau mày: “Ta cũng không rõ lắm. Sau khi bước vào, ta chỉ cảm thấy lóa mắt, sau đó xuất hiện một luồng ý chí. Ông ấy nói cho ta biết, ta nhất định phải tiếp nhận sát chiêu tiên đạo cửu chuyển, Thần Không Biết này.”

“Thần Không Biết?” Nghe xong, Từ Hạo và Lý Quân Ảnh đều mở to mắt nhìn nhau, đều nhìn được sự chấn kinh trong mắt của nhau.

Triệu Liên Vân cũng vô cùng lo lắng: “Ta không thành tiên, cũng không phát sinh thay đổi nào khác. Ta còn có thể đi cứu Mã Hồng Vận ca ca sao?”

Lúc này, Từ Hạo đã kịp phản ứng. Y cười ha hả, nói như chém đinh chặt sắt: “Đương nhiên là có thể rồi. Nghĩ không ra nội dung chân chính của truyền thừa này chính là thứ đó. Ngươi có thể kế thừa Thần Không Biết, đây chính là thiên đại phúc duyên.”

“Sát chiêu tiên đạo cửu chuyển Thần Không Biết...” Lý Quân Ảnh không khỏi thở dài một tiếng, cảm khái vô hạn: “Năm đó, Đạo Thiên Ma Tôn khai sáng ra Trộm đạo, trộm trân bảo trong thiên hạ, không người nào có thể suy tính. Vì sao? Nghe nói cũng là nhờ hai đạt sát chiêu phòng ngự trên người Đạo Thiên Ma Tôn. Thứ nhất tên là Thần Không Biết, thứ hai xưng là Quỷ Không Hay.”

Triệu Liên Vân mở to mắt: “Thần Không Biết, Quỷ Không Hay?”

Lý Quân Ảnh gật đầu: “Không sai. Cái gọi là Thần Không Biết chính là bất kỳ suy nghĩ, ý chí, tình cảm nào cũng đều phỏng đoán không ra tình trạng và lai lịch của ngươi. Ngươi biết điều này có ý nghĩa gì không? Chính là tất cả cổ tiên Trí đạo khắp thiên hạ. Bất luận một thủ đoạn suy tính, dò xét nào cũng không thể rời khỏi ba thứ này. Suy nghĩ, ý chí và tình cảm. Sát chiêu Thần Không Biết miễn dịch tất cả suy tính của cổ tiên Trí đạo. Trừ phi là cổ tiên Trí đạo cửu chuyển suy tính ngươi thì mới có khả năng thành công.”

Từ Hạo nói tiếp: “Thật ra đây cũng không phải là phương diện lợi hại nhất. Chỗ lợi hại nhất, nói ra chỉ sợ ngươi sẽ không tin. Thần Không Biết có thể giúp cho cổ sư miễn dịch thiên kiếp địa tai.”

Vẻ mặt của Lý Quân Ảnh thì hào hứng, nhưng Triệu Liên Vân lại mơ hồ không rõ.

Từ Hạo bật cười. Y hiểu Triệu Liên Vân chỉ là phàm nhân, không phải cổ tiên. Cho nên không hiểu được ý nghĩa trong đó.

Y kiên nhẫn giải thích: “Thiên ý chính là một loại ý chí. Trên người ngươi có Thần Không Biết, thiên ý không dò xét được ngươi, như vậy sẽ không giáng tai kiếp xuống cho ngươi. Ngươi thoát khỏi thiên ý dò xét, sau này thăng tiên, sẽ không dẫn đến bất kỳ thiên kiếp địa tai nào. Năm đó, sau khi Đạo Thiên Ma Tôn sáng tạo ra Thần Không Biết, về sau không có tai kiếp giáng xuống ông ta nữa.”

“Nhưng việc này cũng có hại. Tai kiếp chính là đường tắt tăng trưởng đạo ngân cho cổ tiên. Trong tương lai, mặc dù ngươi không có tai kiếp, an toàn vô cùng nhưng lại không cách nào thông qua tai kiếp gia tăng đạo ngân, thành tựu sẽ có hạn. Trừ phi ngươi phối hợp với thủ đoạn khác của Đạo Thiên Ma Tôn, phụ trợ tu hành. Trong lịch sử có ghi chép, đạo ngân của Đạo Thiên Ma Tôn toàn là đi ăn cắp.”

Ánh mắt Triệu Liên Vân chuyển động, thăm dò một câu: “Thần Không Biết lợi hại như vậy, thế thì Quỷ Không Hay thì sao?”

Từ Hạo bị hỏi khó, Lý Quân Ảnh cũng lắc đầu.

“Thần Không Biết, Quỷ Không Hay. Thế nhân chỉ biết Thần Không Biết, còn Quỷ Không Hay thì lại rất thần bí. Từng có rất nhiều phỏng đoán, giả thuyết nhưng không có cái nào đáng tin cậy, chưa bao giờ có câu trả lời chính xác được công nhận.” Từ Hạo nói.

Giọng điệu của Lý Quân Ảnh vô cùng yếu ớt: “Nhưng đã nổi danh, chắc hẳn sẽ không bình thường.”

Triệu Liên Vân nháy mắt, nói lời kinh người: “Ta ngoại trừ kế thừa được Thần Không Biết, ta còn biết được một manh mối. Có một phần truyền thừa đang được giấu bên trong cốc Lạc Phách, mà bên trong chính là Quỷ Không Hay.”

“Cái gì? Truyền thừa Đạo Thiên thứ hai?”

“Hơn nữa còn giấu trong cốc Lạc Phách?”

Từ Hạo, Lý Quân Ảnh nhìn nhau, tinh mang bắn ra từ trong mắt.

Từ Hạo, Lý Quân Ảnh đều rất nhạy cảm.

Tin tức mà Triệu Liên Vân mang đến thật sự quá trọng đại.

Từ Hạo, Lý Quân Ảnh trước tiên nghĩ đến không phải là truyền thừa Đạo Thiên mà là Phượng Cửu Ca.

Kết hợp với tin tức cổ tiên Trung Châu điều tra trở về báo lại, bọn họ gần như có thể khẳng định, sở dĩ Phượng Cửu Ca mất tích, đoán chừng chính là rơi vào bên trong truyền thừa Đạo Thiên.

“Truyền thừa Đạo Thiên hẳn là bị kẻ địch lợi dụng khốn trụ Phượng Cửu Ca.” Từ Hạo chính là cổ tiên Trí đạo, rất giỏi về tính toán, lập tức nói.

“Vậy chúng ta nên làm cái gì?” Lý Quân Ảnh hỏi, hai người lập tức trầm ngâm.

Triệu Liên Vân nhìn cả hai, cũng không lên tiếng.

Sở dĩ nàng nói ra manh mối này chính là muốn quay về Bắc Nguyên, lợi dụng lực lượng của Linh Duyên Trai đi cứu viện Mã Hồng Vận.

Nhưng nàng lại không biết mâu thuẫn nội bộ của Linh Duyên Trai.

Từ Hạo, Lý Quân Ảnh nhìn nhau, dùng ánh mắt trao đổi với nhau.

Ánh mắt của cả hai dần dần lạnh lại, dẫn đến ăn ý, khiến bọn họ rất nhanh thương nghị thỏa đáng.

Bọn họ quyết định che giấu tin tức này, tạm thời không đi báo cáo.

Bọn họ còn ước gì Phượng Cửu Ca chết nhanh hơn.

Nếu báo cáo lên trên, Linh Duyên Trai nhất định sẽ điều động đội ngũ cứu viện. Nếu chẳng may Phượng Cửu Ca vẫn còn một hơi, được cứu ra thì làm sao bây giờ?

Cứ như vậy kéo thêm ba ngày, hai vị cổ tiên đạt đến cực hạn, lúc này mới báo cáo tin tức lên.

Quả nhiên không ngoài dự liệu, tầng cao nhất của Linh Duyên Trai bị kinh động, tích cực tổ chức cứu viện. Thiên Ngoại Chi Ma Triệu Liên Vân trở thành mấu chốt cứu viện lần này, được mang đến Bắc Nguyên.

Mấy ngày sau.

Cương minh Bắc Nguyên, thành Âm Lưu.

Oành.

Một tiếng vang thật lớn, cả tòa thành lớn lắc lư ba lần.

“Chuyện gì xảy ra vậy?”

“Chuyện gì xảy ra? Có người tiến đánh thành Âm Lưu sao?”

Dưới thành Âm Lưu, một đám người ồn ào, kinh hoàng.

Thành lớn Âm Lưu chia thành bảy tầng. Năm tầng dưới đáy là cổ sư phàm nhân, vô cùng náo nhiệt. Lên tầng nữa là nơi những người có chút quan hệ với tiên cương. Tầng cao nhất là cổ tiên tiên cương hoạt động.

Lúc này, tại tầng cao nhất thành Âm Lưu, một cột khói đặc bay thẳng lên không trung.

“Khụ khụ khụ...” Phương Nguyên mình đầy bụi đất từ phế tích mật thất chui ra ngoài, ho khan không ngừng.

Luyện chế tiên cổ Tinh Niệm lại thất bại.

Sau khi định ra minh ước mới, Phương Nguyên cũng chưa quay lại phúc địa của mình mà đến thành Âm Lưu, mượn cổ trận Luyện đạo của cương minh Bắc Nguyên.

Hắn không phải cổ tiên trận đạo, không cách nào dựng được cổ trận luyện đạo có trình độ như vậy.

Phương Nguyên lại thử luyện tiên cổ Tinh Niệm.

Phần Thiên Ma Nữ y theo ước định giúp đỡ hắn tiên tài luyện cổ.

Lần này, tiên tài đều rất bình thường, không hề bị động tay chân nữa.