Cổ Chân Nhân

Chương 1357: Tiêu Sơn, Tiêu Mang (1)



Nhìn thấy Phương Nguyên, rất nhiều người ném đến ánh mắt tò mò, âm trầm hoặc hung ác.

Bởi vì không mò ra được nền tảng của Phương Nguyên, tạm thời không có cổ tiên nào bắt chuyện với hắn.

Ngược lại Lý Mai Hoa xem như nhân duyên không tệ, vừa xuống đã có người cười nói: “Lý Mai Hoa, lại mang thêm một người nữa đến à?”

“Haha, lần này Ma đạo và tán tiên chúng ta liên hợp, cùng Chính đạo đàm phán, Hoa Mai bà bà đã lập được công lao rất lớn.”

“Nào có, nào có. Các vị khen quá lời, tiểu nữ tử cũng chỉ là cố hết sức mà thôi.” Lý Mai Hoa chào hỏi bốn phía, thành thạo xử lý các phương diện quan hệ.

“Giới thiệu cho mọi người một chút. Vị huynh đài này họ Thịnh tên Ưng, là một tán tiên.” Chào hỏi xong, Lý Mai Hoa không quên giới thiệu Phương Nguyên cho mọi người.

“Thì ra là Thịnh huynh.” Lúc này có cổ tiên Ma đạo chắp tay.

“Tại hạ Trọng Hòa Tử.”

“Ta thấy các hạ dường như tu hành Biến Hóa đạo. A, bỉ nhân họ Lam tên Thiên Hồng, cũng là tán tu.”

......

Phương Nguyên thể hiện mình là người ít giao tiếp, miễn cưỡng ứng phó mà thôi.

Sau thời gian chào hỏi ngắn ngủi, trên núi lại khôi phục sự yên tĩnh như trước khi Phương Nguyên đến.

Lý Mai Hoa cũng không ở trên núi lâu. Nàng ta còn phải đến giữ chỗ trên ngọn núi vô danh. Trước khi đi, nàng ta chỉ tay vào ngọn núi đối diện, nói với Phương Nguyên: “Ngọn núi Tùng Vĩ kia là doanh địa của cổ tiên Chính đạo.”

Thật ra không cần nàng ta phải chỉ, trên ngọn núi đối diện tràn ngập khí tức cổ tiên đã nói cho Phương Nguyên biết.

Sau khi chia tay Lý Mai Hoa xong, Phương Nguyên tạm thời ở lại núi Vô Đầu.

Hắn hiếm khi ra ngoài, đa số thời gian đều ở bên trong sơn động. Dù sao hắn cũng đang ngụy trang thân phận, Gặp Mặt Giống Như Quen Biết cũng không phải vô địch.

Hắn kiên nhẫn chờ đến hơn mười ngày. Trong lúc đó, ở núi Vô Đầu và núi Tùng Vĩ lần lượt nghênh đón cổ tiên hai đạo Chính Ma.

Đa số đều là lục chuyển. Mỗi vị cổ tiên thất chuyển đến đều sẽ dẫn phát một trận oanh động. Cuối cùng, ngay cả cổ tiên bát chuyển cũng đến bốn người.

Một vị Ma đạo, một vị tán tu, hai vị Chính đạo.

Vừa vặn hình thành thế cân bằng.

Cổ tiên bát chuyển cũng không lộ diện. Cổ tiên hai bên mỗi ngày đều đề cử một người tiến hành đàm phán.

Đàm phán bảy ngày bảy đêm, rốt cuộc cũng đại cáo công thành.

Chính Ma hai đạo, hơn mười vị cổ tiên thống nhất định ra khế ước, quay chung quanh ngọn núi vô danh, tiến hành một trận đánh cược ngàn năm khó gặp.

Ai đánh cược thắng, sẽ có cơ duyên có được núi vô danh. Những cổ tiên còn lại, trong vòng ba năm đánh cược đều không ra được tay với bên thắng.

Lạc Thiên Hà, tiên cương Bạc Thanh chuyển động con ngươi, ánh mắt vô tình chăm chú nhìn Tống Tử Tinh và Dư Mộc Xuẩn.

Lúc này, tim của Tống Tử Tinh và Dư Mộc Xuẩn như muốn ngừng đập. Áp lực quá lớn khiến cho bọn họ chảy mồ hôi ròng ròng.

Bạc Thanh danh xưng Á tiên tôn, được năm vực công nhận, đệ nhất nhân dưới tôn giả cửu chuyển.

Bây giờ, mặc dù y gặp nạn, biến thành tiên cương, tiên khiếu bị hủy, nhưng trên người vẫn còn tiên nguyên bát chuyển sung túc, nhất là đạo ngân Kiếm đạo hoàn toàn không suy giảm.

Bởi vậy chiến lực này vô cùng kinh khủng.

Quan trọng nhất chính là đạo ngân.

Tu vi cổ tiên càng cao, đạo ngân trên người lại càng nhiều. Sử dụng cùng một con tiên cổ, đạo ngân sẽ tăng phúc uy lực của tiên cổ, hiệu quả cũng vì thế mà khác nhau.

Nhớ lại Tần Bách Thắng. Ông ta là cổ tiên Hồn đạo, kiêm tu Kim đạo, toàn thân trên dưới không hề có đạo ngân Kiếm đạo, nhưng ông ta có thể dựa vào Ngũ Chỉ Quyền Tâm Kiếm lại có thể đối cứng với Phượng Cửu Ca, không hề rơi vào thế hạ phong.

Tiên cổ trên người Bạc Thanh đều không bị hư hỏng, phối hợp với đạo ngân Kiếm đạo trên người, phát huy ra lực công kích không gì sánh nổi, cơ hồ tái hiện lên phong thái tuyệt thế vô song khi y còn sống.

Cho nên, Bạch Thương Thủy, Tống Tử Tinh hoàn toàn không có lực phản kháng chút nào.

Chứ đừng đề cập đến Tống Tử Tinh, Dư Mộc Xuẩn hai người.

Số chuyển cổ tiên càng cao, sự chênh lệch lẫn nhau lại càng lớn. Sự chênh lệch đạo ngân giữa thất chuyển và bát chuyển như một trời một vực. Thất chuyển đánh lục chuyển, có khi lại đánh ngang. Nhưng bát chuyển đánh thất chuyển, đa phần đều là nghiền ép. Cửu chuyển đánh bát chuyển, giống như một người trưởng thành giẫm nát một con kiến.

Đối mặt với tiên cương Bạc Thanh, Tống Tử Tinh và Dư Mộc Xuẩn hoàn toàn không có lực hoàn thủ.

“Chẳng lẽ hôm nay ta phải táng mệnh ở đây sao?”

“Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?”

Tay chân Dư Mộc Xuẩn, Tống Tử Tinh lạnh buốt, vô số suy nghĩ hỗn loạn dâng lên trong đầu. Cục diện trước mắt, bọn họ gần như không có một tia hy vọng.

Bạc Thanh giơ một ngón tay chỉ vào Tống Tử Tinh.

Một luồng kiếm quang nhỏ xíu lóe lên rồi biến mất.

Tống Tử Tinh ngay cả động tác chạy trốn cũng không có. Ông ta cười khổ nghênh đón tử thần.

Bởi vì ông ta biết, trước mặt tiên cương Bạc Thanh, trốn cũng không có bất kỳ ý nghĩa nào.

Bạc Thanh lại chỉ vào Dư Mộc Xuẩn.

“Không, ta không cam tâm. Ta tuyệt không thể chết.” Dư Mộc Xuẩn kêu to. Trong thời khắc sinh tử tồn vong, ông ta lấy ra một con tiên cổ cầm trong tay.

Động tác của tiên cương Bạc Thanh liền dừng lại.

Gương mặt của y rất nhanh hiện lên sự do dự.

Tim Dư Mộc Xuẩn như nổi trống, đập bình bịch, vô cùng khẩn trương nhìn biểu hiện thay đổi của Bạc Thanh.

Sắc mặt tiên cương Bạc Thanh, khi thì vô tình, khi thì mê mang, khi thì đau khổ, khi thì buồn hận, giống như cưỡi ngựa xem đèn, nhanh chóng thay đổi.

Cuối cùng, sắc mặt của y trở nên sinh động, ánh mắt có thần vận, chẳng khác nào người si ngốc bỗng nhiên khôi phục thần trí.

Y nhìn tay của mình, rồi nhìn đáy sông đầy máu tanh chung quanh, cuối cùng nhìn Dư Mộc Xuẩn, do dự nói: “Ngươi là...”

Dư Mộc Xuẩn đổ đầy mồ hôi. Ông ta giống như người thoát hết khí lực, yếu ớt đáp: “Rốt cuộc thì ngươi cũng đã tỉnh, Mặc Dao. Xem ra đã đoán đúng. Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật.”

Thì ra, tàn hồn trên người tiên cương Bạc Thanh chính là tàn hồn của Mặc Dao.

Tiên cổ của Dư Mộc Xuẩn đã thức tỉnh tàn hồn của Mặc Dao, dẫn đến thiên ý đang tràn ngập não tiên cương đã bị khu trục ra ngoài.

Không còn thiên ý thao túng, tiên cương Bạc Thanh tất nhiên là dừng tay.

Dư Mộc Xuẩn thở dốc mấy lần, nói tiếp: “Còn nhớ cuộc nói chuyện năm đó không. Ngươi muốn để Bạc Thanh phục sinh...”

“Bạc Thanh...”

Nghe được tên của người mình yêu, tàn hồn Mặc Dao run lên.

Nàng khống chế cơ thể tiên cương, nhẹ gật đầu, cắt ngang lời nói của Dư Mộc Xuẩn: “Vậy bây giờ ta nên làm thế nào?”

Dư Mộc Xuẩn nhìn thi thể của Thất Tinh Tử và Tống Tử Tinh, thở dài một hơi.

Nếu bọn họ còn sống, kết hợp với Dư Mộc Xuẩn tạo thành lực ba tiên, có thể thôi động một sát chiêu tiên đạo, để chúng tiên có thể trực tiếp truyền tống đến phía Đông Bắc Trung Châu.

Ở đó là phạm vi quản lý của Thiên Liên Phái.

Nhưng bây giờ, Tống Tử Tinh và Thất Tinh Tử đã bỏ mình, Dư Mộc Xuẩn chỉ có thể lùi mà cầu việc khác, từ bỏ tấn công Thiên Liên Phái, ngược lại đối phó Chiến Tiên Tông.

“Chỉ mong có thể ngăn chặn được bọn họ.” Dư Mộc Xuẩn dùng ánh mắt mờ mịt quan sát Thiên Đình, trong lòng vô cùng lo lắng.

Thiên Đình, tháp Giám Thiên.

Sắc mặt tháp chủ tháp Giám Thiên tái xanh, lồng ngực tràn ngập lửa giận.

Ông nhìn hình ảnh của Dư Mộc Xuẩn và tiên cương Bạc Thanh đang thẳng hướng đến một trong mười đại cổ phái Trung Châu là Chiến Tiên Tông, không thể nào sống chết mặc bây được.

Mặc dù ông là người của Thiên Liên Phái, nhưng Chiến Tiên Tông là hạ tông của Thiên Đình.