Cổ Chân Nhân

Chương 1478: Tự mình dọa mình (2)



Trước mắt bà ta, chiến trường được chia thành hai khối rõ ràng. Một bên là băng thiên tuyết địa, một bên là khí tức ngưng kết.

Tầm mắt Thích Hà vẫn còn trong giai đoạn phàm nhân. Mặc dù sát chiêu chiến trường trước mắt chỉ là đẳng cấp phàm đạo, nhưng đều là át chủ bài của thế lực phàm tục. Không đến thời điểm quyết chiến, bình thường sẽ không dễ dàng đem ra sử dụng, đề phòng người khác hữu tâm phá đi.

Lần này bà ta bỗng dưng nhìn thấy được hai sát chiêu chiến trường trình diễn trước mặt mình, lập tức khiến bà ta có cảm giác chuyến đi này không tệ, rất có cảm giác mở rộng tầm mắt.

Nhìn thấy Phương Nguyên vẫn thành thạo điêu luyện như cũ, Thích Tai rốt cuộc không thể kiên nhẫn, bắt đầu sử dụng tiên cổ.

Gã cũng là người cẩn thận.

Gã không trực tiếp vận dụng sát chiêu tiên đạo mà là thôi động tiên cổ.

Một con tiên cổ Khí đạo lục chuyển.

Phương Nguyên không biết là gì, Thích Tai có ngu mới vừa ra chiêu vừa mở miệng báo tên con tiên cổ.

Tiên cổ vừa ra, cảnh tượng lập tức phát sinh kịch biến nghiêng trời lệch đất.

Sát chiêu chiến trường Khí Tỏa Nhất Phương đột nhiên tiêu tán, tăng thế cho tiên cổ. Tuyết Cảnh không ngăn cản được, bị một luồng âm khí trực tiếp xuyên thủng.

Luồng âm khí này giống như một con rắn độc xanh biếc dài đến mấy trượng đánh tới Phương Nguyên.

Phương Nguyên thở dài một tiếng, trực tiếp thôi động tiên cổ thất chuyển Kiếm Độn.

Xoạt.

Trong nháy mắt, hắn giống như hóa thành một thanh kiếm sắc đâm xuyên không khí bay thẳng đi.

“Nhanh thật.” Thích Hà hé miệng, không khỏi giật mình. Cơ hồ chỉ trong nháy mắt, Phương Nguyên đã bay đến cuối cùng tầm mắt của bà.

Dù sao cũng là tiên cổ di chuyển thất chuyển, tốc độ đương nhiên phải nhanh rồi.

Thích Tai cũng theo đó mà sững sờ.

Gã vốn đoán Phương Nguyên có thể là cổ tiên Tuyết đạo, Phong đạo hoặc Ám đạo. Bởi vì phàm chiêu mà Phương Nguyên sử dụng trước đó đều thuộc ba lưu phái này.

Nhưng khi Phương Nguyên sử dụng tiên cổ lại là Kiếm đạo.

Đồng thời còn là một con tiên cổ Kiếm đạo thất chuyển.

“Cái quỷ gì thế? Chẳng lẽ hắn không phải cổ tiên Biến Hóa đạo mà là cổ tiên Kiếm đạo?” Thích Tai cảm thấy đầu óc của mình hơi bị xoắn lại.

Thăm dò lâu như vậy, gã cảm thất hoặc nhiều hoặc ít cũng hiểu được đối phương một chút.

Nhưng khi thật sự ra tay, Phương Nguyên lại móc ra một con tiên cổ Kiếm đạo thất chuyển.

Còn mẹ nó bay nhanh như thế.

“Nếu đổi lại là ta trước đó, ta sẽ chẳng biết làm gì. Đáng tiếc, vận khí của ngươi không tốt, vừa lúc ta đã thành công hoàn thiện sát chiêu tiên đạo mà ta đã nghĩ ba năm.”

Thích Tai cười lạnh, mở miệng thét dài.

Cùng lúc đó, toàn thân gã dâng trào khí tức mênh mông. Khí tức bao vây lấy gã và Thích Hà, đồng thời thẩm thấu mỗi một tấc da lông Khí Tông Sư.

Khí Tông Sư đau đến mức gào lên thê thảm, hai mắt đỏ bừng lao thẳng đến Phương Nguyên.

Dưới tác dụng của sát chiêu tiên đạo, tốc độ Khí Tông Sư cực kỳ kinh người.

Chưa đến nửa khắc, Khí Tông Sư đã chở hai vị cổ tiên Thích gia đuổi kịp Phương Nguyên.

Phương Nguyên nhìn thấy, bỗng cảm thấy đau đầu.

Thích Tai một lần nữa thôi động tiên cổ phát ra âm khí trường tác.

Hiển nhiên là con tiên cổ vừa rồi.

Âm khí trường tác bay vòng qua Phương Nguyên, nhanh chóng tiếp cận.

“Gã không sử dụng sát chiêu tiên đạo nào khác, chỉ sử dụng một con tiên cổ lục chuyển, chẳng lẽ sát chiêu di động này của gã bao gồm rất nhiều cổ trùng, cần rót vào rất nhiều tâm thần sao?”

Tinh mang bắn ra trong mắt Phương Nguyên.

Trong lúc nguy hiểm, hắn vẫn tỉnh táo như cũ, không ngừng suy nghĩ, cho thấy tạo nghệ chiến đấu của hắn mạnh đến cỡ nào.

Khi thôi động tiên cổ, khí tức cổ trùng sẽ tràn ra ngoài. Còn khi thôi động sát chiêu tiên đạo, khí tức tràn ra ngoài sẽ khổng lồ hơn rất nhiều.

Cho nên, Thích Tai rất dễ dàng phân biệt được Phương Nguyên sử dụng tiên cổ cao đến thất chuyển, thuộc Kiếm đạo.

Còn Phương Nguyên cũng dễ dàng nhận ra Thích Tai chỉ sử dụng một con tiên cổ lục chuyển.

Đương nhiên, đây chỉ là thường thức, không phải tuyệt đối.

Cũng có một số thủ đoạn hiếm thấy có thể che giấu khí tức tiên cổ, có tác dụng lừa gạt đối phương.

Cổ Phi Kiếm.

Phương Nguyên chỉ ra một ngón tay, một con tiên cổ bắn ra.

Tiên cổ Phi Kiếm sắc bén vô cùng, âm khí trường tác trong nháy mắt bị xoắn nát thành cặn bã.

Thích Tai run rẩy, không khỏi giật mình: “Tại sao lại là một con tiên cổ Kiếm đạo thất chuyển nữa?”

“Chẳng lẽ hắn thật sự là cổ tiên Kiếm đạo?”

“Vậy điều này giải thích như thế nào cho việc hắn sử dụng sát chiêu phàm đạo lúc trước?”

“Tại sao tiên cổ của hắn đều là thất chuyển?”

“Chẳng lẽ bản thân hắn là cổ tiên thất chuyển, nhưng cố tình che giấu khí tức thành lục chuyển, muốn giả heo ăn thịt hổ?”

Thích Tai làm sao mà liệu được tình huống thực tế của Phương Nguyên chứ?

Gã trời sinh tính tình cẩn thận, tư duy kín đạo, càng phân tích lại càng kinh sợ, tự mình dọa mình.

Trong đầu Thích Tai, suy nghĩ chập chùng, sắc mặt không khỏi trở nên nghiêm túc.

Phương Nguyên cũng cau mày.

Khi hắn sử dụng cổ Phi Kiếm xoắn nát âm khí, trong nháy mắt đã khôi phục như lúc ban đầu.

Âm khí trường tác nặng nề một lần nữa chém tới Phương Nguyên, không giết được Phương Nguyên thề không bỏ qua.

“Tuy cổ Phi Kiếm mạnh nhưng đối phó với loại kẻ địch tụ tán như ý này lại không phải sở trường.” Phương Nguyên ngộ ra trong lòng.

Trước đó, khi hắn đối phó với hoang thú bùn quái cũng có cảm giác tương tự.

Bây giờ đối mặt với cổ tiên Khí đạo, cảm giác này lại một lần nữa xuất hiện trong lòng hắn.

Đương nhiên, đây cũng là nguyên nhân hắn thiếu sát chiêu có liên quan.

Nếu có một loại sát chiêu Kiếm đạo có thể phụ trợ cổ Phi Kiếm, gúp cho công kích khuếch tán mà không phải tập trung vào một điểm, phiền toái này nhất định có thể giải quyết dễ dàng.

Thật ra, Phương Nguyên đã sớm dự cảm được tình huống này.

Cho nên hắn mới vận dụng tiên cổ Kiếm Độn mà rút lui.

Nhưng không nghĩ đến đối phương lại có sát chiêu di động có thể đuổi kịp.

Phương Nguyên rơi vào thế hạ phong.

Trước đó, khi thăm dò, hắn dựa vào tầng tầng lớp lớp sát chiêu phàm đạo mà chiếm cứ thượng phong.

Nhưng bây giờ, sử dụng tiên cổ, sát chiêu tiên đạo, hắn không khỏi rơi vào thế yếu.

Dù sao đối phương cũng là cổ tiên thất chuyển, tu vi cao hơn Phương Nguyên rất nhiều.

Phương Nguyên đánh không lại cũng là chuyện bình thường.

Có thể kéo dài đến bây giờ đã là không dễ dàng gì rồi.

“Ta chỉ có hai con tiên cổ, đối phương lại là thất chuyển, tu vi cao hơn ta, thủ đoạn nhiều hơn ta. Nếu có sát chiêu chiến trường tiên cấp, cho dù ta có tiên cổ Phi Kiếm, muốn đột phá cũng rất khó khăn. Nơi này không thể ở lâu.”

Kiếm Độn.

Phương Nguyên một lần nữa thôi động tiên cổ thất chuyển nhất phi trùng thiên.

“Haha, muốn chạy à?” Thích Tai hừ lạnh một tiếng.

Thủ đoạn mà gã am hiểu nhất chính là đánh trận địa tiêu hao.

Âm khí trường tác bị xoắn nát, khí tức tản ra, theo thời gian chuyển dời, toàn bộ chiến trường sẽ nghiêng về Khí đạo.

Đến lúc đó, Thích Tai không chỉ sử dụng tiên cổ uy năng càng nhanh càng lớn, mà tiêu hao tiên nguyên cũng tương ứng giảm bớt, rất có lợi, vô cùng cao minh.

Nhưng Phương Nguyên chỉ giao phong một lát đã lập tức rút lui.

Địa điểm đổi sang chỗ khác.

Điều này khiến cho Thích Tai không có ưu thế tích lũy.

Tốc độ di chuyển của cổ sư có hạn, thường chỉ đạt cực hạn ở một chỗ. Nhưng cổ tiên lại có thể tung hoành ngàn dặm, có khác biệt rất lớn so với cổ sư. Cho nên, đánh bại một vị cổ tiên thì dễ nhưng muốn giết chết cổ tiên thì lại rất khó, trừ phi là có sát chiêu chiến trường vây khốn.

Nhưng muốn thôi động sát chiêu chiến trường, cũng cần hao phí thời gian. Khi cổ tiên đối chiến, trước mặt người khác, chỉ có âm thầm thôi động, thủ đoạn nhất định phải bí mật mới có thể thôi động thành công.