Cổ Chân Nhân

Chương 1493: Ba đạo chân truyền vô thượng (1)



Phương Nguyên cũng không phải là từ chối mà là chờ mong.

Nội tình phúc địa Lang Gia vô cùng thâm hậu, tuyệt không phải phúc địa bình thường có thể so sánh. Trải qua hai đời tôn giả, nó vẫn sừng sững từ trung cổ đến nay. Sau khi phúc địa Vương Đình bị hủy diệt, nó có thể được xem là đệ nhất phúc địa năm vực.

Khi địa linh còn sống, lại còn là đệ nhất nhân Luyện đạo, ngang hàng với Thiên Nan Lão Quái và Không Tuyệt Lão Tiên.

Nhân vật như thế, làm sao mà không bỏ ra nổi đồ để giao dịch chứ?

Giống giao dịch tiên cổ, mỗi một tiên cổ đều là duy nhất, cử thế vô song.

Vật tuyệt thế vô song tất nhiên cũng sẽ có vật tuyệt thế vô song tương tự tiến hành trao đổi.

Cân nhắc giá trị trong đó, chỉ có thể đánh giá tình huống cụ thể của hai bên mà thôi.

Phương Nguyên xem ra, cốc Lạc Phách, núi Đãng Hồn, cổ Trí Tuệ, không có cái nào là không thể giao dịch, chỉ cần lợi ích tương xứng là được.

Địa linh Lang Gia bắt đầu đi qua đi lại.

Lão cau mày, lâm vào trầm tư.

Nếu là địa linh Lang Gia trước đó, căn bản không cần cân nhắc, chắc chắn sẽ chẳng trao đổi với Phương Nguyên. Nhưng sau khi thay đổi tính tình, địa linh Lang Gia này không có tâm tư giống người tiền nhiệm trước đó.

“Địa linh Bạch Mao do chấp niệm liên quan đến cổ Độn Không biến thành, cho nên lão chỉ hứng thú đối với luyện cổ, bồi dưỡng tất cả cổ tiên người Lông thành nhân tài luyện cổ. Còn vị địa linh Hắc Mao này, lại một lòng muốn chủng tộc mình xưng bá. Ta có thể lợi dụng vào điểm này.” Phương Nguyên suy nghĩ, nhìn địa linh Lang Gia không ngừng đi qua đi lại trước mắt, kiên nhẫn chờ đối phương quyết định.

Trong lòng Phương Nguyên vô cùng tự tin.

Hắn tin rằng địa linh Lang Gia sẽ không để cho hắn thất vọng.

Quả nhiên, không ngoài Phương Nguyên sở liệu, địa linh Lang Gia suy nghĩ một lát rồi quyết định, muốn giao dịch với Phương Nguyên.

“Thái thượng đại trưởng lão, ta không nghi ngờ ngươi có vốn để giao dịch với ta. Nhưng giao dịch từ trước đến nay đều ngươi tình ta nguyện. Nếu đồ vật trong tay ngươi không đả động được ta, chỉ sợ…” Phương Nguyên cố ý nói.

Địa linh Lang Gia trừng mắt, tức giận nói: “Yên tâm đi, trân tàng của phái Lang Gia chúng ta không hề thua kém ba thứ kia của ngươi đâu.”

Nói xong, lão đưa cho Phương Nguyên một con cổ trùng Tín đạo.

Phương Nguyên đưa tay tiếp nhận cổ trùng.

Con cổ trùng này có hình như con nhộng. Mặc dù chia ra đầu, ngực, bụng nhưng toàn thân lại giống như tơ lụa, nhìn rất đáng yêu. Màu sắc nó trắng noãn, giống như đồ sứ, mặt ngoài chẳng khác nào men răng. Phương Nguyên cầm nó trong tay, cảm giác như đang cầm một miếng tơ lụa, xúc cảm vô cùng thoải mái.

“Đây là Thư Trùng?” Phương Nguyên lấy làm kinh hãi.

Hắn đã từng gặp qua Thư Trùng, là cổ trân quý nhất trong số cổ nhất chuyển. Nhưng điều khiến cho hắn kinh ngạc chính là, con Thư Trùng trong tay hắn lại tản ra khí tức tam chuyển.

Địa linh Lang Gia hừ một tiếng: “Đây là đồ chơi mà người tiền nhiềm ta làm ra. Lão ta đột phá gông cùm Thư Trùng nhất chuyển, phát triển cổ phương nhị chuyển, tam chuyển. Ngươi nói lão làm mấy thứ này có được lợi ích gì không? Kẻ địch đánh đến cửa, mấy con Thư Trùng này có thể chống lại được à?”

Mặc dù nói như vậy, nhưng Phương Nguyên vẫn cảm nhận được từ trong lời nói của địa linh Lang Gia ẩn giấu sự đắc ý.

Phương Nguyên lắc đầu, không nói gì thêm, bắt đầu rút chân nguyên từ trong tiên khiếu thôi động Thư Trùng, đồng thời rót thêm một phần tinh thần vào.

Thư Trùng không phải của hắn, nhưng địa linh Lang Gia đã cho mượn, tất nhiên hắn dùng sẽ không gặp bất kỳ trở ngại nào.

Tinh mang trong mắt Phương Nguyên đột nhiên bắn ra.

Nội dung ghi lại bên trong Thư Trùng khiến cho hắn phấn chấn, khí huyết toàn thân dâng lên cuồn cuộn.

“Không ngoài dự liệu của ta.” Phương Nguyên tán thưởng trong lòng, suy nghĩ không ngừng chập chùng trong đầu.

Phương Nguyên chạy đến phúc địa Lang Gia, tốn rất nhiều thời gian chữa thương. Lúc này, tai kiếp tiên khiếu đều đang ở trước mắt.

Cái gì là Ảnh Vô Tà, Hắc Lâu Lan hay phúc địa Hồ Tiên, Định Tiên Du… tất cả đều bị ném sang một bên. Cửa ải lớn nhất bây giờ chính là làm thế nào để vượt qua tai kiếp này.

Tiên khiếu cổ tiên cứ cách một khoảng thời gian sẽ có tai kiếp giáng xuống. Nội tình tiên khiếu càng sâu, uy năng tai kiếp sẽ càng mạnh.

Tiên khiếu của Phương Nguyên bây giờ còn chưa kịp kinh doanh thứ gì, hoàn toàn trống không, nhưng không gian bên trong lại rộng lớn vô cùng, tài nguyên Trụ đạo cực kỳ dày, mô phỏng bức tường ngăn giới năm vực. Tiên khiếu như thế còn siêu việt hơn tiên khiếu thập tuyệt, tai kiếp gặp phải sẽ có nguy hiểm trước nay chưa từng có.

Có thể nói, đây là một thanh đao sáng như tuyết kề trên cổ Phương Nguyên.

Khi chữa thương, Phương Nguyên vừa dạy dỗ Phương Chính vừa suy nghĩ tình huống trước mắt.

Khoảng cách đến tai kiếp không còn mấy ngày, Phương Nguyên vẫn chưa nắm chắc trong lòng.

Phần lớn tiên cổ của hắn đều lưu lại trên nhục thân, tự hủy không ít, còn một số thì nằm trong tay Ảnh Vô Tà. Điều này khiến cho thực lực của Phương Nguyên giảm đi rất nhiều.

Hắn cũng không biết tung tích của Hắc Lâu Lan và Thái Bạch Vân Sinh. Lê Sơn Tiên Tử và Phần Thiên Ma Nữ đã bỏ mình, nơi duy nhất mà hắn có thể mượn lực chính là phúc địa Lang Gia.

Phúc địa Lang Gia sừng sững đến nay, tất nhiên đã vượt qua không ít tai kiếp, lại là tiên khiếu độ kiếp thành công nhất, nhất định sẽ có nhiều thành tích đáng để Phương Nguyên học hỏi.

“Thế nào?” Địa linh Lang Gia cười hỏi.

Lão dựng ba ngón tay lên với Phương Nguyên: “Phái Lang Gia chúng ta có ba nội tình lớn. Thứ nhất là chân truyền luyện đạo bản thể lưu lại, bao gồm tinh túy tu hành cả đời. Thứ hai là một phần chân truyền Vận đạo do Cự Dương Tiên Tôn lưu lại. Thứ ba là chân truyền trộm đạo của Đạo Thiên Ma Tôn. Khi bản thể của ta còn sống, để luyện cổ cho hai vị Tôn giả, ông ấy đã yêu cầu thù lao là chân truyền của từng người.”

Phương Nguyên khẽ gật đầu.

Nội dung ghi lại bên trong Thư Trùng liên quan đến ba phần chân truyền này.

Bất luận một phần nào cũng đều bác đại tinh thâm. Phương Nguyên chỉ nhìn sơ qua một chút đã bị hấp dẫn, có thể nói giá trị của chúng vô cùng phi phàm.

Địa linh Lang Gia nói tiếp: “Bên trong ba phần chân truyền này, chân truyền Đạo Thiên là hơi kém. Bởi vì mặc dù bản thể đã luyện ra cổ Độn Không, nhưng không cách nào thôi động, cho nên đã chủ động trả lại một phần thù lao. Nhưng chân truyền của Đạo Thiên Ma Tôn đều là hai hai tương ứng. Nếu vận khí của ngươi tốt, nhận được phần chân truyền này, sau đó đối ứng với phần chân truyền không có ai kế thừa. Như vậy, ngươi sẽ có được manh mối phần chân truyền Đạo Thiên thứ hai.”

“Đạo Thiên Ma Tôn lưu lại tổng cộng tám đạo chân truyền, nhưng nhất định phải là Thiên Ngoại Chi Ma mới được. Duy chỉ có ta là ngoại lệ. Phương Nguyên ngươi vừa lúc là Thiên Ngoại Chi Ma. Nếu có thể thu được một phần chân truyền Đạo Thiên khác, ngươi có thể dễ dàng kế thừa.”

Phương Nguyên khẽ gật đầu.

Hắn đã tận mắt nhìn thấy sự lợi hại của Vô Tướng Thủ, có thủ đoạn trộm đạo. Hắn thậm chí có thể trộm tiên cổ của người khác, giữ lại chiến lợi phẩm lớn nhất cho mình sau mỗi lần chiến đấu.

Hắn đang có Gặp Mặt Không Quen Biết, Gặp Mặt Giống Như Quen Biết, Gặp Mặt Từng Quen Biết, đây đều là sát chiêu tiên đạo của Đạo Thiên Ma Tôn.

Tác dụng của ăn trộm, Phương Nguyên đã thấm sâu vào người, thấu hiểu rất rõ. Có được phần chân truyền này, tuyệt sẽ không làm hắn thất vọng.

Ngừng lại một chút, địa linh Lang Gia nói tiếp: “Đạo Thiên Ma Tôn có tám đạo chân truyền. Cự Dương Tiên Tôn chỉ để lại ba đạo. Bản thể của ta khi còn sống, vì thành công luyện ra tiên cổ phòng bát chuyển lầu Chân Dương tám mươi tám góc, cho nên giá trị của phần chân truyền này còn cao hơn chân truyền Đạo Thiên một chút.”