Hiện tại, hắn rốt cuộc đã rõ ràng cảm nhận được chân ý quán thể.
Ngộ ra, trong lòng hắn không khỏi căng lên.
Hắn giống như biến thành một con Thiết Quan Ưng, từ nhỏ đến lớn, từ lúc mới sinh ra cho đến khi bay lượn lần đầu tiên. Hắn cảm nhận được hai cánh đánh ra khí quyển. Hắn nắm chặt hai tay, hai ưng trảo giống như hai gọng kìm. Lại đưa mắt nhìn bốn phía, ngoài ngàn dặm đều nhìn thấy được rõ ràng.
Cảnh giới Lực đạo, Biến Hóa đạo đều được tăng cao.
Ngay cả cảnh giới phi hành cũng được tăng cường.
Được chân ý quán thể giống như được Cuồng Man Ma Tôn dạy bạo không giữ lại chút nào.
Không hề nghi ngờ, cảnh giới tăng lên, mà còn tăng thật lớn, tăng toàn phương vị.
Nếu làm từng bước, muốn gia tăng cảnh giới, động một chút là mấy chục năm hoặc trên trăm năm. Ngoại trừ mộng cảnh, chỉ sợ cũng chỉ có chân ý Cuồng Man rót vào cơ thể mới là đường tắt giúp cảnh giới tăng lên mà thôi.
“Thật ra, bản thân mộng cảnh chính là tình cảm phát tiết, chấp niệm và khát vọng kết hợp, đồng thời cũng là vô số ý chí lưu lại. Tiến vào mộng cảnh thăm dò thành công, có thể tăng cường cảnh giới, cũng có thể loại trừ tình cảm quấy nhiễu trong mộng cảnh, không để bản thân mê thất, từ ý thức phân tạp chiết xuất ra chân ý, từ đó giúp cảnh giới tăng lên.”
“Bản chất chân chính của nó chính là chân ý quán thể.”
Tinh mang lấp lóe trong mắt Phương Nguyên.
Thiết Quan Ưng đập vào mắt, Phương Nguyên tùy tiện tránh đi.
Chỉ còn lại con Thiết Quan Ưng cuối cùng. Sau khi Phương Nguyên kéo dài khoảng cách, hắn một lần nữa dùng Kiếm Ngân Tác Mệnh giết chết nó.
Kiểm tra lại tiên nguyên, vẫn còn thừa rất nhiều.
Mặc dù sử dụng sát chiêu kiếm đạo và tiên cổ thất chuyển mấy lần, nhưng Phương Nguyên đã chuẩn bị đầy đủ, cũng không giật gấu vá vai như lúc trước.
Còn chưa đến mức phải mượn của địa linh Lang Gia.
Tổn thất hơn phân nửa trước đó hoàn toàn là dùng cho sát chiêu Tiên Kiếp Rèn Khiếu.
Không trung tạm thời chưa có địch nhân nào xuất hiện, Phương Nguyên chuyển ánh mắt xuống mặt đất.
Đám tuyết quái vẫn lẳng lặng đứng trên mặt đất, ngửa đầu gào thét với hắn.
“Số lượng càng nhiều hơn.” Phương Nguyên cau mày.
Sau một khắc, rất nhiều đao gió sắc bén màu xanh biếc, còn có ám tuyền đen kịt xuất hiện, mãnh liệt bắn xuống, giống như dòng sông lao nhanh, hỏa lực cuồng mãnh đến cực điểm, quả thật là phô thiên cái địa, trong nháy mắt bao phủ tất cả tuyết quái dưới mặt đất.
Rầm rầm rầm...
Âm thanh như lôi đình nổ vang không dứt bên tai.
Kéo dài mười hô hấp, Phương Nguyên mới dừng công kích lại.
Tuyết quái lít nhít bỗng nhiên giảm bớt, mặt băng mất hơn phân nửa, chỉ còn lại hoang thú tuyết quái đứng sừng sững không ngã, giống như mấy chục cây trụ lớn.
Tuy thủ đoạn vừa nãy bất phàm nhưng không đủ cấu thành uy hiếp.
Phốc phốc phốc.
Từng tiếng vang nhẹ vang lên, nhưng bị tiếng rít gào của phong tuyết che giấu.
Càng nhiều tiểu tuyết quái từ trong đống tuyết xông ra.
“Chỉ mới chậm trễ có một lát, đám tuyết quái này lại ngoan cố như thế.” Phương Nguyên cảm thấy đau đầu.
Hắn đành phải tiếp tục sử dụng Kiếm Ngân Tác Mệnh, gấp rút giết chết hoang thú tuyết quái, đồng thời sử dụng thủ đoạn phàm đạo đánh giết tiểu tuyết quái vẫn rả rích không ngớt.
Điều khiến cho hắn cảm thấy kỳ quái nhất chính là, bất luận hắn giết chết tuyết quái nhiều ít bao nhiêu, có phải là hoang thú hay không, hắn cũng không nhận được chân ý Cuồng Man rót vào cơ thể.
“Tai kiếp này rất cổ quái, trong lịch sử hoàn toàn không có ghi chép. Chẳng qua cường độ trước mắt đã viễn siêu hơn Hắc Lâu Lan thăng tiên rồi.”
Lúc này, trên bầu trời, phong tuyết hình thành vòng xoáy, một lần nữa xuất hiện dị biến.
Những con phi hạc từ trong vòng xoáy vỗ cánh bay ra.
Những con phi hạc này, màu sắc đơn giản, cơ thể phiêu dật tao nhã, siêu phàm không tầm thường, rõ ràng là hoang thú hạc Cửu Cung.
Phương Nguyên liếm môi, sát ý nổi lên.
Giết một con, quả nhiên chân ý quán thể, không khỏi làm cho Phương Nguyên càng thêm hưng mắt, hai mắt gần như tỏa sáng.
Tuyết lớn đầy trời, cuồng phong gào thét, Phương Nguyên và đám hạc Cửu Cung triển khai kịch chiến.
Thân hình hắn vừa lui vừa tiến, tung hoành trái phải, bay vút trên dưới, linh hoạt đa dạng.
Ban đầu, hắn một mình tác chiến, dùng ít địch nhiều, khó tránh khỏi rơi vào thế
Đợi đến khi hắn giết chết mấy con hạc Cửu Cung xong, hắn tranh thủ không gian càng thêm khoáng đạt, tiến thoái càng thêm tự nhiên.
Chiến quả càng lúc càng lớn, hắn dần dần nắm chắc chủ động, thành thạo điêu luyện hơn.
Lần này, chín con hạc Cửu Cung xuất hiện, số lượng còn nhiều gấp đôi Thiết Quan Ưng, nhưng vẫn bị Phương Nguyên giết chết từng con, chỉ là thời gian kéo lâu hơn.
Thành quả thật đáng mừng.
Phương Nguyên cảm thấy cảnh giới từng phương diện có bước tiến dài.
Cảm giác cảm nhận được rõ ràng cảnh giới tăng lên khiến người ta say mê.
Nhưng đợi đến khi Phương Nguyên nhìn thấy tuyết quái lúc nhúc bên dưới, tâm trạng lại nặng nề trở lại.
Vừa nãy, hắn đối mặt với hoang thú tuyết quái, chẳng qua chỉ có hơn mười con, nhưng bây giờ đã có đến năm sáu chục con.
Đồng thời càng lúc càng có nhiều tiểu tuyết quái trưởng thành trong phong tuyết, hoang thú tuyết quái cũng dần dần bước đến đẳng cấp thượng cổ.
Tình huống càng lúc càng nghiêm trọng, khiến cho Phương Nguyên quyết định phải nhanh một chút ngăn cản lại.
“Tình huống trước mắt chỉ có thể vận dụng kiếm chiêu thứ ba mà thôi.”
Sát chiêu tiên cấp Kiếm Lãng Tam Điệp.
Phương Nguyên hít một hơi thật sâu, tập trung toàn bộ tinh thần thôi động hơn năm trăm con phàm cổ, đồng thời càng nhiều cổ trùng phụ trợ lần lượt được thôi động.
Độ khó của sát chiêu này cần có thời gian tích lũy, so với Kiếm Ngân Tác Mệnh còn lâu hơn nhiều.
Bởi vậy không thể dùng thường xuyên được.
Cuối cùng, Phương Nguyên thả tiên cổ Lãng Kiếm ra.
Con tiên cổ này giống như lưỡi đao, không ngừng bành trướng giữa không trung, rất nhanh hóa thành một vòng sóng nước màu lam nhạt, bao vây Phương Nguyên bốn phương tám hướng.
Phương Nguyên đang định ra tay với đám tuyết quái trên mặt đất, lúc này một bóng ma cực lớn đột nhiên bao phủ xuống.
Phương Nguyên ngẩng đầu nhìn lên, sau đó hít một hơi khí lạnh.
Chỉ thấy một con khư bức cực lớn đang thành hình, hoành phách trời cao, bao trùm phạm vi hơn trăm dặm.
“Hỏng bét rồi.” Phương Nguyên căng lên.
Hình thể con khư bức này vô cùng khổng lồ, là hoang thú thượng cổ, có thể đối chiến cổ tiên thất chuyển.
Đồng thời, khư bức là mãnh thú Vũ đạo, có thể làm loạn bên trong tiên khiếu, lực phá hoại cực kỳ kinh người. Nếu làm không tốt, nó thậm chí sẽ đánh vỡ vách tường tiên khiếu.
“Đây chẳng qua chỉ mới là tai kiếp thứ nhất. Nhiều tuyết quái như vậy còn chưa tính, lại còn xuất hiện khư bức thượng cổ.” Phương Nguyên ngửa đầu lên trời, gương mặt tràn ngập vẻ khổ sở.
Hình thể khư bức thượng cổ cực lớn, chẳng khác nào bóng ma, bao phủ Phương Nguyên và vô số tuyết quái bên trong.
Nhất thời, phong tuyết yếu bớt.
Đám tuyết quái cũng ngừng gào thét, cùng nhau ngửa mặt lên trời ngưỡng vọng mãnh thú uy lăng thiên hạ.
“Trước khi rời khỏi phúc địa Lang Gia, ta đã dùng sát chiêu Vận đạo gia tăng vận khí cho mình. Độ kiếp đến giờ, ta vẫn luôn thôi động tiên cổ Cẩu Thỉ Vận, không ngừng nghỉ chút nào. Nhờ khí vận, uy năng của tai kiếp cũng đã được giảm bớt, nhưng không nghĩ đến địa tai vẫn khó nuốt như vậy.”
Phương Nguyên âm thầm nghiến răng, phấn chấn tinh thần.
Khư bức thượng cổ xẹt qua một đường vòng cung ưu nhã trên bầu trời. Cơ thể to lớn giống như dãy núi áp xuống Phương Nguyên.
Nhất thời, uy thế vô lượng ngay cả không khí cũng bị áp súc. Áp bách ngưng trọng đang lao đến.
Sát chiêu kiếm đạo, Kiếm Lãng Tam Điệp.
Phương Nguyên không đường thối lui, chỉ có thể vượt khó tiến lên, ngang nhiên phát động kiếm chiêu thứ ba.