“Sát chiêu này có tên là Tự Thể Nghiệm, do ta cẩn thận mô phỏng ra, dựa vào đạo ngân Lực đạo trên cơ thể nhiều ít bao nhiêu mà gia tăng tốc độ. Nó chỉ có một khuyết điểm duy nhất là phi hành một đường thẳng, tuyệt không thể đổi hướng, ngay cả lui về sau cũng không được. Ngày thường diễn luyện không đủ. Hôm nay dưới tình thế cấp bách nên đành phải bị bêu xấu.” Sở Độ nói thẳng, thừa nhận không giỏi, thái độ vô cùng ôn hòa.
Phương Nguyên gật đầu, ra vẻ chăm chú: “Sở huynh thần uy hiển hách. Bắc Nguyên lớn như vậy, ai có thể khiến cho ngươi sử dụng chiêu này để rút lui chứ?”
“Các hạ quá khen rồi. Giới cổ tiên Bắc Nguyên thâm bất khả trắc, Sở Độ ta chỉ là có chút thanh danh mà thôi. Càng tu hành, ta lại càng cảm thấy bản thân quá bé nhỏ. Cổ tiên bát chuyển ở Bắc Nguyên tuyệt không chỉ có năm người kia. Trong thất chuyển cũng có cường giả khiến ta phải kiêng kỵ. Các hạ chính là một trong số đó. Nói ra thật xấu hổ, các hạ họ tên là gì, thế lực nào, ta thật sự không biết.” Nụ cười của Sở Độ mang theo sự khổ sở.
Lời này của y cũng không phải là khách sáo mà là thật tâm thật ý.
Phương Nguyên không biết Bá Tiên Sở Độ. Bá Tiên Sở Độ cũng không biết Phương Nguyên.
Sau khi Phương Nguyên thôi động tiên cổ Kiếm Độn, tốc độ nhanh đến mức khiến Sở Độ chấn kinh. Dù sao, luận tốc độ bay thẳng, tiên cổ Kiếm Độn có thể so sánh với tiên cổ Khí Độn cùng chuyển.
Sở Độ là cổ tiên thất chuyển, thật ra nắm trong tay không ít thủ đoạn độn. Nhưng so sánh với tiên cổ Kiếm Độn, tuyệt đại đa số đều kém hơn. Chỉ còn sát chiêu tiên đạo Tự Thể Nghiệm là may ra có thể so sánh.
Phương Nguyên đoán không sai. Sát chiêu tiên đạo Tự Thể Nghiệm này chính là Sở Độ tưởng tượng ra, chuyên dùng để rút lui.
Nhưng ở Bắc Nguyên, rất ít người có thể khiến cho Sở Độ không địch mà lui.
Cộng thêm mấy năm qua Sở Độ mai danh ẩn tích, lén lút bồi dưỡng cổ sư thăng tiên, nên lại càng ít ra tay hơn.
Thật ra sát chiêu tiên đạo này cũng không phải y bỏ bê không luyện, mà số lượng cổ trùng bên trong rất nhiều, thôi động rất phiền phức.
Lần đầu tiên Sở Độ nhìn thấy Phương Nguyên, lúc đó Phương Nguyên đang độ kiếp bên trong tiên khiếu. Sở Độ ra tay, nhưng Phương Nguyên ra tay còn nhanh và quả quyết hơn.
Trong lúc Phương Nguyên thu thập tin tức về Sở Độ, Sở Độ cũng không nhàn rỗi, cũng trăm phương nghìn kế tìm kiếm tin tức về Phương Nguyên.
Sở Độ đương nhiên là không có được chút tin tức nào.
Y thấy, Phương Nguyên giống như từ viên đá sinh ra. Từ lúc nào giới cổ tiên Bắc Nguyên có được nhân vật như vậy?
Không nói gì khác, phương diện khí tức rất cổ quái. Ban đầu, khi ở trong tiên khiếu là khí tức lục chuyển. Nhưng bây giờ xuất hiện lại là khí tức thất chuyển.
Nhưng, bởi vì là cổ tiên bản thổ Bắc Nguyên, khí tức này không sai được.
Chỉ là không biết Phương Nguyên rốt cuộc tu hành Huyết đạo hay là Kiếm đạo.
Vấn đề này khiến cho Sở Độ vô cùng tò mò.
Hai lưu phái này hoàn toàn chẳng liên quan gì nhau, trong khi kiêm tu Hồn đạo, Nô đạo, Luật đạo, Cấm đạo, Trí đạo, Tinh đạo thì còn có thể hiểu được.
Kiếm đạo, Huyết đạo?
Ngươi không sợ hai cái này cản trở lẫn nhau sao?
Phương Nguyên không chỉ có tiên cổ Kiếm đạo thất chuyển mà còn có sát chiêu Huyết đạo xuất sắc, khiến Sở Độ thất kinh không thôi.
Ngươi kiêm tu Kiếm đạo, Huyết đạo thì cũng thôi đi, cũng chẳng liên quan gì đến ta, nhưng ngươi lại có biện pháp dẫn ra chân ý Cuồng Man.
Ta vắt hết óc, thử vô số lần, cuối cùng đều thất bại, chỉ có thể lựa chọn phương pháp bồi dưỡng đệ tử mà thôi.
Rốt cuộc là ngươi đã dùng phương pháp gì?
Chân ý Cuồng Man tuyệt đối cần đến tạo nghệ Trí đạo.
Chẳng lẽ tạo nghệ Trí đạo của ngươi cũng không thấp?
Lần truy đuổi này, toàn bộ quá trình diễn ra trong thời gian rất ngắn, nhưng Sở Độ vẫn không đuổi kịp Phương Nguyên.
Một khắc Phương Nguyên không bay nữa mà dừng lại, Sở Độ cảm thấy tâm can của mình nhảy lên, kích động và ngạc nhiên tràn ngập lồng ngực.
Thực lực thắng hết thảy. Cho nên bây giờ, Sở Độ hoàn toàn xem Phương Nguyên là người ngang hàng với mình.
Phương Nguyên im lặng một lát, lúc này mới dùng giọng điệu chậm rãi nói: “Thật ra, giao dịch giữa chúng ta không phải là không thể...”
Sở Độ im lặng, dựng thẳng lỗ tai cẩn thận lắng nghe. Ánh mắt như hai ngọn lửa bừng bừng thiêu đốt, vô cùng sốt ruột.
Nhưng đợi cả nửa ngày, tên bại hoại Phương Nguyên vẫn không nói thêm gì, dường như đang trầm tư suy nghĩ.
Sở Độ nhịn không được đành phải lên tiếng: “Ta tin rằng, dựa vào tài lực của ta, ta nhất định có thể khiến ngươi hài lòng.”
Phương Nguyên nhìn y, bật thốt: “Không phải trước đó các hạ đã từng tham gia đại hội đấu giá Bắc Nguyên sao?”
Biểu hiện Sở Độ hơi cứng lại, đảo mắt dò xét: “Thì ra lúc đó các hạ cũng có tham gia đại hội đó sao?”
“Không sai.” Phương Nguyên thẳng thắn thừa nhận: “Bên trong đại hội, ta còn lợi dụng của ngươi một phần.” Đương nhiên, câu nói này Phương Nguyên chỉ nói thầm trong bụng mà thôi.
“Rốt cuộc các hạ muốn cái gì, không ngại cứ nói thẳng.” Sở Độ nói.
“Khó mà nói lắm.” Phương Nguyên thở dài, ra vẻ khó khăn.
Sở Độ cảm thấy buồn bực.
Nếu đổi lại là người khác, y đã sớm một bàn tay đập tới.
“Không có cái gì mà khó nói cả. Cho dù bây giờ ta không có, ta cũng sẽ cố hết sức trù tính cho các hạ.” Sở Độ nói tiếp.
Y đã quyết định không tiếc bất cứ giá nào cũng phải có được pháp môn này.
Phương Nguyên lại thở dài một hơi: “Sở dĩ ta cảm thấy khó nói là bởi vì bây giờ ta còn chưa suy nghĩ ra được muốn giao dịch với Sở huynh cái gì.”
Sở Độ thiếu chút nữa tức điên lên.
Mất cả nửa ngày, ngươi làm ra vẻ khó xử chỉ vì chưa nghĩ ra?
Sở Độ cau mày, giọng nói trầm xuống: “Các hạ không phải cố ý dừng lại để trêu chọc ta chứ?”
“Sở huynh bớt giận, tất nhiên là không phải rồi.” Phương Nguyên lập tức nói: “Phàm là cổ tiên đều là tai kiếp treo trên đầu, tất nhiên sẽ có rất nhiều nhu cầu. Chỉ là ta chưa nghĩ ra nên giao dịch như thế nào mới có trợ giúp lớn nhất cho việc tu hành của ta. Chi bằng đợi ta suy nghĩ một khoảng thời gian, sau khi suy tính thật kỹ, ta sẽ trả lời chắc chắn với Sở huynh ngươi.”
Sắc mặt Sở Độ có chút khó coi. Suy nghĩ một chút, y đành bất đắc dĩ gật đầu đồng ý: “Cũng được.”
Nhìn theo bóng Phương Nguyên đã xa cuối chân trời, co thành một điểm nhỏ, Sở Độ vẫn đứng nguyên tại chỗ.
“Cứ như vậy mà thả hắn ra, hành động này của ta là sai hay đúng?” Ánh mắt Sở Độ lấp lóe.
Nhưng rất nhanh, y lại cười khổ một tiếng, thầm nghĩ: “Cho dù ta không muốn để cho hắn chạy thoát thì như thế nào?”
“Thủ đoạn của ta hoàn toàn không bắt được hắn, cũng không đuổi kịp được hắn.”
“Nếu cứng đối cứng, người này rất thần bí, cũng không dễ trêu. Nếu hắn rơi vào tay của ta, tự bạo hồn phách, ta làm sao lấy được pháp môn kia chứ?”
“Nhưng nhìn thái độ của hắn, cũng giống như thật tâm giao dịch với ta. Nếu không, hắn đã sớm nghênh ngang rời đi, vì sao lại còn dừng lại trao đổi với ta chứ?”
Sở Độ cẩn thận nhớ lại, nghĩ đến những gì Phương Nguyên nói với y.
Y ngẫm nghĩ thật lâu, cảm thấy thành ý của Phương Nguyên vẫn đầy đủ. Mặc dù Phương Nguyên không nói đến trọng điểm, lời nói ra cũng không giống như lừa gạt.
Nếu chính vì như vậy, Sở Độ mới phát hiện được, nó vẫn chân thành hơn mọi lời nói đảm bảo này nọ.
Đương nhiên, lòng tin lớn nhất của y không phải là thái độ của Phương Nguyên, mà là tiên cổ Phi Kiếm trong tay y.
“Đây chính là tiên cổ thất chuyển.”
Ngay cả nhân vật truyền kỳ như Sở Độ, tiên cổ thất chuyển trong tay y cũng không quá nhiều.