Cổ Chân Nhân

Chương 1648: Loạn lưu hải chiến (2)



Trong truyền thuyết, nơi này đã từng phát sinh một trận đại chiến cực kỳ thảm khốc giữa các cổ tiên.

Mặc dù cổ tiên tham gia chiến đấu không có bát chuyển, nhưng lục chuyển, thất chuyển không phải ít.

Bởi vì bọn họ chiến đấu quá mức kịch liệt, đạo ngân khắc ấn vào giữa thiên địa, từ đó dẫn phát hoàn cảnh thay đổi, cuối cùng tạo thành một hải vực loạn lưu đứng riêng một ngọn cờ ở Đông Hải.

Chính bởi vì nguyên nhân này, dẫn đến hải vực loạn lưu có cất giấu truyền thừa cổ tiên hoặc di sản lưu lại sau khi chết.

Trong lịch sử, đúng là có cổ tiên đã may mắn thu được truyền thừa cổ tiên ở hải vực loạn lưu. Mặc dù số lượng may mắn rất ít, nhưng lời đồn về phương diện này rất nhiều, lại càng thu hút người đến đây thăm dò nhiều hơn.

Rất nhiều cổ tiên Đông Hải, Trung Châu, Nam Cương, Bắc Nguyên cũng sẽ đến hải vực loạn lưu tìm kiếm cơ duyên.

Ánh mắt Phương Nguyên liếc nhìn nước biển.

Nước biển ở hải vực loạn lưu rất kỳ lạ, ngoài mặt thì bình tĩnh nhưng bên trong lại có vô số dòng nước xiết.

Những dòng nước xiết này có đủ loại, chất nước cũng không giống nhau. Bọn chúng xuyên thẳng qua nhau, chảy xuôi bên trong vùng biển, sớm chiều thay đổi, không hề có một quy luật nào.

Nguyên nhân chính vì vậy, giới cổ tiên mới đặt cho nó cái tên là hải vực loạn lưu.

Phương Nguyên lại nhìn bầu trời.

Trên bầu trời, mây trắng mênh mông, che đậy tầm mắt, không thấy tinh quang. Ngay cả khi mặt trời lên cao, ánh nắng cũng không xuyên qua được tầng mây dày đặc, chỉ tăng thêm chút ánh sáng bên dưới mà thôi.

Cố tiên tiến vào hải vực loạn lưu, thường sẽ mất phương hướng. Những tầng mây này là một trong những đồng lõa. Bởi vì có những tầng mây này, cổ tiên không cách nào xuyên qua thiên tượng để xác nhận vị trí của mình.

Dọn sạch tầng mây là không thể nào.

Muốn làm được điều đó, cổ tiên xem như chống lại thiên địa ở đây. Cổ tiên có được năng lực này, ít nhất phải là cường giả trong bát chuyển, số lượng rất ít. Bỏ ra cái giá lớn hủy đi những tầng mây, cũng chính là hủy đi hải vực loạn lưu. Đối với bọn họ mà nói, hoàn toàn là chuyện tốn công mà không có kết quả.

Hít sâu một hơi, khí thế trên người Phương Nguyên đột nhiên bốc lên, tản ra khí tức tiên cổ dào dạt.

Sát chiêu trinh sát tiên đạo, Khí Vận Giao Cảm.

Chiêu này có được từ truyền thừa của Phùng Quân, có thể lấy tiên cổ Khí Vận làm hạch tâm, cảm giác được khí vận của người và vật có liên quan đến cổ tiên bản thể. Khoảng cách đôi bên càng gần, hiệu quả cảm giác lại càng tăng thêm rõ rệt.

“Sao? Cách đây không xa? Bọn họ đã rời khỏi hải vực loạn lưu?”

Năm vị cổ tiên bay sát mặt biển.

“Haha, ta đã bố trí thỏa đáng. Chỉ cần Phương Nguyên rơi vào bẫy, hắn nhất định sẽ phải chịu nhiều đau khổ. Cho dù không bắt được hắn, nhưng cũng đủ kéo dài tốc độ phát triển của hắn.” Trong lòng Ảnh Vô Tà có chút đắc ý.

Tốc độ phát triển của Phương Nguyên quá nhanh, quả thật đáng sợ.

Thiên ý trăm phương nghìn kế muốn giết hắn, ngay cả cổ tiên người Tuyết, người Đá cũng lôi ra làm nhân kiếp luôn.

Nhất định phải đánh ép hắn.

Trước kia, Phương Nguyên ở phúc địa Lang Gia, nằm ngoài tầm tay của Ảnh Vô Tà. Hiện tại hắn chủ động chạy đến, vậy thì thuận tiện dạy cho hắn một bài học.

Đương nhiên y không thể nào tự mình ra tay được.

Y còn có trách nhiệm quan trọng, gánh vác gánh nặng Ảnh Tông quật khởi lần nữa.

“Như vậy rất tốt, có thể ép được Phương Nguyên nhưng lại không rơi vào thiên ý tính toán. Sao?” Bỗng nhiên, sắc mặt Ảnh Vô Tà ngưng lại.

“Cẩn thận, trong nước có một con hoang thú đang tiếp cận, con này rất kỳ lạ.” Ảnh Vô Tà cau mày, lên tiếng nhắc nhở.

“Chỉ là hoang thú thôi mà.” Cổ tiên thất chuyển Thạch Nô ra tay.

Oành!

Mặt nước nổ tung, bọt nước bắn tung tóe, Phương Nguyên hiện ra chân thân.

“Tìm được ngươi rồi, Ảnh Vô Tà.” Phương Nguyên nhe răng cười.

Năm vị cổ tiên không khỏi sững sờ. Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp được Phương Nguyên. Phương Nguyên cẩn thận chu đáo, bây giờ đương nhiên đã biến thành một bộ dạng khác.

“Ngươi là…” Đột nhiên Ảnh Vô Tà chấn động toàn thân.

Y sử dụng tiên cổ Sát Vận, nhìn thấy khí vận hùng tráng trên đỉnh đầu Phương Nguyên, không khác gì khí vận trên đỉnh đầu y và Hắc Lâu Lan.

Tiên cổ Liên Vận.

Ảnh Vô Tà sử dụng tiên cổ Liên Vận cấu kết với Hắc Lâu Lan. Mà Hắc Lâu Lan thì đã sớm liên vận cùng một chỗ với Phương Nguyên.

Phương Nguyên có thể thay đổi diện mạo, nhưng lại không che đậy được khí vận.

Nhìn thấy luồng khí vận này, Ảnh Vô Tà nào không rõ thân phận của Phương Nguyên chứ?

“Mau, khởi động chiến trận thượng cổ.” Y bỗng nhiên hét lớn.

Ba tiên còn lại đã có sự ăn ý, vô thức xuất thủ, thôi động chiến trận thượng cổ Tứ Thông Bát Đạt.

Bốn người vèo một cái, biến mất hoàn toàn.

Chỉ lưu lại một người.

Lưu Thanh Ngọc: “…”

Phương Nguyên: “….”

Hai người đối mặt nhìn nhau, đều im lặng.

Chiến trận thượng cổ, Tứ Thông Bát Đạt.

Thủ đoạn có thể giúp cho đám người Ảnh Vô Tà thoát khỏi cổ tiên Thiên Đình, hiệu quả tất nhiên không tầm thường.

Phương Nguyên cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.

Cho nên hắn im lặng.

Mặc dù trước đó hắn đã có sự đánh giá, nhưng sau khi tận mắt nhìn thấy, trong lòng vẫn cảm thấy kinh ngạc như cũ.

“Tuy thủ đoạn này mạnh, nhưng chỉ cần ta có Khí Vận Giao Cảm trong tay, ta không sợ mất dấu bọn họ. Hiện tại vẫn nên xử lý người này trước.”

Phương Nguyên lấy lại tinh thần nhìn Lưu Thanh Ngọc.

Lưu Thanh Ngọc: “….”

Nhìn thấy ánh mắt băng lãnh tràn ngập sát cơ của Phương Nguyên, y vô thức bay về phía sau.

Tâm trạng của y còn muốn khó chịu hơn cả Phương Nguyên.

Trăm phương nghìn kế mưu cầu truyền thừa Tín đạo lại bị người ta đoạt mất.

Giết Ma tiên Huyết đạo, manh mối bị mất đi.

Không cam tâm trở lại hải vực loạn lưu để tìm kiếm, đụng phải đám người Ảnh Vô Tà, người giúp đỡ bị giết sạch, còn bản thân thì đầu hàng.

Đầu hàng thì cũng đã đầu hàng, ký kết minh ước hà khắc thì cứ hà khắc đi, nhận thua thì cũng đã nhận thua, cứ xem Ảnh Vô Tà là lão đại thì cứ là lão đại đi. Lưu Thanh Ngọc vì tính mạng của bản thân, quyết tâm dung nhập vào đoàn thể Ảnh Tông.

Sau đó, trong quá trình rời khỏi Đông Hải, bỗng nhiên xuất hiện một người.

Lại sau đó, Ảnh Vô Tà chạy đi.

Y đã chạy đi.

Không chỉ có y chạy đi, ba vị cổ tiên còn lại cũng chạy theo.

Chạy rất nhanh.

Vèo một cái đã không còn thấy hình dáng.

“Đúng là khốn kiếp.” Lưu Thanh Ngọc rất muốn chửi ầm lên.

Nhưng y mắng không ra.

Y bị ép ký kết minh ước, nhất định phải cung kính Ảnh Vô Tà bất cứ lúc nào.

Một khi mắng, y sẽ phải chịu đạo ngân Tín đạo phản phệ.

Tâm trạng của Lưu Thanh Ngọc bây giờ, quả thật hỏng bét vô cùng.

Y không nhận ra Phương Nguyên, bởi vì tướng mạo của Phương Nguyên chỉ có lục chuyển mà thôi. Nhưng y phát giác được khí chất trên người Phương Nguyên lại đạt đến cực hạn của lục chuyển.

Lần này, Phương Nguyên chỉ cải trang qua loa dung mạo, còn khí tức thì không che giấu. Bởi vì mục đích chủ yếu của Phương Nguyên lần này là truy sát đám người Ảnh Vô Tà. Tất cả mọi người đều biết nhau, biết tu vi của nhau, khí tức thay đổi hay không cũng không quan trọng.

Điều này đã khiến cho Lưu Thanh Ngọc oán niệm rất sâu.

“Đối phương chỉ là cổ tiên lục chuyển, các ngươi chạy cái gì?”

“Chạy cái gì?”

“Bên phía chúng ta có hai thất chuyển, ba lục chuyển. Người nào cũng đều là cao thủ. Các người chạy làm gì chứ?”

“Haiz, vì sao lại chạy?”

Trong lòng Lưu Thanh Ngọc điên cuồng hò hét, gào thét.

Nhưng y không có được bất kỳ câu trả lời nào.

Thời gian y gia nhập Ảnh Tông vẫn còn quá ngắn. Ảnh Vô Tà làm sao cũng không ngờ đến Phương Nguyên lại đến nhanh như vậy. Một chút tin tức cũng chưa kịp nói cho Lưu Thanh Ngọc biết.