Cho dù phúc địa Vương Đình có diện tích rộng lớn, có thể chứa đến năm trăm vạn người. Nhưng trong suy nghĩ của Hắc Lâu Lan, những tài nguyên trong phúc địa này đều là của gã ta, vì sao lại muốn chia sẻ cho những nô lệ ti tiện chứ?
Nếu thêm một người, gã ta sẽ phải chia lợi ích thêm một phần.
Lợi dụng bão tuyết, gã ta cố ý hy sinh rất nhiều người phàm vô dụng. Đây vốn là quy tắc ngầm trong lịch sử đại Vương Đình đứng đầu.
Tính mạng của người phàm không đáng quý. Bọn họ giống như cỏ dại, sau khi tuyết tai đi qua sẽ nhanh chóng sinh trưởng. Sau đó lan tràn như châu chấu cắn phá tài nguyên đơn bạc của Bắc Nguyên đến tận đợt tuyết tai mười năm sau.
Gió lạnh lại mạnh lên, mọi người chống chọi với sức gió để đi về phía trước.
Phương Nguyên ở trong cổ phòng Đại Tích cũng có thể nghe được tiếng gió gào thét bên ngoài.
Bên trong cổ phòng Đại Tích ấm áp như mùa xuân. Thôi động nó đi về phía trước trong hoàn cảnh này phải tiêu hao chân nguyên nhiều hơn năm, sáu lần so với bình thường.
Chẳng qua, đối với Phương Nguyên, chỉ cần một cái Không Khiếu ngũ chuyển đỉnh chín phần dư dả để chống đỡ tiêu hao như vậy.
Huống chi, gần đây, Không Khiếu thứ hai của hắn cũng đã tăng đến ngũ chuyển cao giai rồi.
Phương Nguyên đi đến trước cửa sổ, ánh mắt nhìn xuyên qua cửa sổ thủy tinh dày bán trong suốt, nhìn về phía bên trái.
Ở nơi đó chính là đội ngũ của Mã gia.
Mã Anh Kiệt kế thừa chức vị tộc trưởng, Mã Hồng Vận cũng xuất hiện rồi. Thậm chí Triệu Liên Vân cũng ở ngay bên cạnh y.
Điều này, Phương Nguyên đã âm thầm điều tra. Hơn nữa, cũng đã dặn dò người Cát Gia âm thầm chiếu cố Mã Hồng Vận và Triệu Liên Vân.
Trong trí nhớ, Mã Hồng Vận đã thu được truyền thừa hạng nhất của Cự Dương Tiên Tôn ở trong lầu Chân Dương tám mươi tám góc. Trong kế hoạch của Phương Nguyên, y là một quân cờ vô cùng hữu dụng. Còn về Triệu Liên Vân, bây giờ vẫn là đứa trẻ, không có tính uy hiếp gì cả. Đồng thời nó lại rất thân thiết với Mã Hồng Vận. Phương Nguyên tính toán quan sát trước đã.
“Kiếp trước, Mã Hồng Vận xuất hiện. Hiện tại, dù ảnh hưởng bởi chuyện của ta, nhưng Mã Hồng Vận vẫn xuất hiện. Như vậy, trong tương lai, y và Triệu Liên Vân có thành tựu như kiếp trước không nhỉ?”.
Sau khi trải qua trọng sinh, Phương Nguyên có một loại hứng thú từ sau trong nội tâm đối với sự thay đổi lịch sử.
Nước lũ lịch sử có quán tính, cũng có biến hóa.
Lấy những kinh nghiệm mà hắn tự trải qua, lý luận hồ điệp có vẻ hơi thiên vị.
Năm trăm năm kiếp trước, Mã Hồng Vận được ban họ, cho phép trở thành cổ sư tu hành, là bởi y đoạt được cổ Xá Lợi tại vùng quê và cống hiến cho Mã Anh Kiệt.
Nhưng nay, y vẫn bị Hắc Lâu Lan bức bách, khiến Mã Anh Kiệt có một quyết định. Quyết định này, lại tạo nên Mã Hồng Vận.
Quá trình không giống, nhưng kết quả lại giống nhau.
Chuyện để ý trước mắt này, khiến Phương Nguyên trầm tư, làm cho hắn đột nhiên liên tưởng đến một từ “vận mệnh”.
Từ “vận mệnh” này, càng huyền bí hơn so với vũ và trụ.
Trong lời đồn, tựa hồ trong phái cổ sư cũng có phái Số Phận. Nhưng đến nay, không ai có thể xác định được.
Chăng qua, đại nhân vật có liên lụy với vận mệnh không phải ít.
Trong “Nhân Tổ Truyện” có ghi lại rõ ràng về cổ Số Mệnh.
Tiên Tôn đời thứ hai của Thiên Đình, người sáng lập Trí đạo là người nắm giữ cổ này, tính kế ba vị Ma Tôn của đời sau.
Khi Phương Nguyên ở phúc địa Tam Vương, địa linh đã nói cho hắn biết, thực ra Hồng Liên Ma Tôn là đại anh hùng, phá tan trói buộc của số mệnh, giúp thiên hạ thương sinh tự nắm giữ vận mệnh của chính mình.
Thậm chí, Phương Nguyên còn loáng thoáng nghe đồn: “Cự Dương Tiên Tôn nắm giữ cổ trùng Số Phận. Bởi vậy vô cùng may mắn trên con đường tu hành, nhiều lần tai qua nạn khỏi.”
“Trên thế giới này, thực sự có một sợi tơ vận may, làm cho toàn bộ thương sinh đều liên hệ với nhau sao?” Phương Nguyên khó tránh khỏi lâm vào mơ hồ.
Năm trăm năm kiếp trước, tuy hắn trở thành cổ tiên, nhưng hắn cũng chỉ bóc trần được một góc bí ấn của thế giới này thôi.
Cho dù là kiếp trước hay kiếp này, hắn càng đi trước, càng trở nên mạnh mẹ, càng cảm thấy bản thân nhỏ bé và không biết gì cả.
Hắn càng cảm thấy nhỏ bé, thiếu hiểu biết thì lạc thú đi tới phía trước càng lớn hơn. Hắn càng muốn đi trước hơn.
“So sánh với thế giới này, chúng ta chỉ là con kiến hôi thôi...” Con người Phương Nguyên tồn tại đồng thời cả sự kiêu ngạo lẫn khiêm tốn, cố chấp lẫn hiểu chuyện.
Phương Nguyên không suy nghĩ lan man nữa, tập trung lực chú ý lại.
“Phúc địa Vương Đình không cho cổ tiên vào, ta đã đạt đến tu vi ngũ chuyển đỉnh, có lẽ đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối tiến vào vương đình. Được tự mình tiếp xúc với Chân Dương Lâu tám mươi tám góc. Ha ha, nói không chừng ta có thể ở trong lâu tìm được truyền thừa Số Phận của Tiên Tôn.”
Nhưng lần này, Hắc Lâu Lan chủ động đến cốc Noãn Chiểu, cưỡng ép Mã gia chiêu hàng, hành động này rất cổ quái.” Ánh mắt Phương Nguyên trở nên trầm ngưng.
Mã gia đã đại bại, lại là huyết mạch hoàng kim, Hắc Lâu Lan làm như vậy là vì cái gì?
Kiếp trước có thể giải thích được.
Năm trăm năm kiếp trước, thực lực của Mã gia chưa giảm, phòng thủ kiên cố, là mai rùa khó cắn. Hắc Lâu Lan rơi vào đường cùng, không thể không chiêu hàng.
Hiện nay, Mã gia suy sụp cực độ, Hắc Lâu Lan lại điều động đại quân, không ngại khổ bức ép Mã gia phải hàng. Trăm phương ngàn kế chèn ép Mã gia, chẳng lẽ gã ta và Mã gia có thâm thù đại hận sao?
Phương Nguyên nhẹ lắc đầu.
Không có chứng cơ nào có thể duy trì suy đoán này.
“Thôi vậy, có lẽ là Hắc Lâu Lan nhất thời quật khởi, nói không chừng là gã ta muốn thể hiện chiến công mà thôi. Đây chỉ là việc nhỏ không đáng để ý, thực lực của bản thân ta mới là điều quan trọng nhất.”
Nghĩ đến đây, Phương Nguyên đưa tâm thân vào trong Không Khiếu.
Thương thế do lúc trước thi triển sát chiêu Tứ Tí Địa Vương đã khôi phục rồi.
Về sát chiêu, hắn cũng tiến hành cải thiện một chút rồi.
Hắn đem cổ Bá Vương Đất chuyển thành cổ Bá Vương Gió, phối hợp với một số cố trùng khác, rồi tiến hành điều phối tỉ mỉ.
Từ đó, hắn sẽ không cần chân đạp dưới đất nước mà tác chiến tốt nhất ở trong gió. Gió càng lớn, chiến lực mà hắn có thể phát ra càng mạnh, di chứng khi thi triển sát chiêu cũng càng nhỏ.
Nhưng Phương Nguyên vẫn không hài lòng.
Đây chính là sự lấp liếm và thỏa hiệp, thực ra tác hại của sát chiêu này vẫn không thay đổi.
Nếu trong hoàn cảnh tác chiến không có gió, kết quả sau khi hắn thúc dục sát chiêu sẽ không nhẹ hơn lúc trước.
Đối với cổ sư mà nói, có rất nhiều thủ đoạn để cấm gió.
Một khi nhược điểm này của hắn bị lộ ra ngoài, sát chiêu sẽ không hề khủng bố nữa, uy hiếp đối với kẻ địch cũng sẽ giảm đến thấp nhất.
“Thực ra, cho dù chiêu này có thay đổi tốt hơn nữa, ta cũng sẽ không hài lòng. Mục đích thực sự của ta là giải quyết tác hại của Lực đạo, Nô đạo song tu. Sát chiêu Tứ Tí Địa Vương này chẳng qua chỉ là thành quả của bước đầu mà thôi.”
Nhưng thành quả này cũng khó thoát khỏi hàng rào của Biến Hóa đạo.
Phương Nguyên muốn đạt tới mục đích thì phải hoàn toàn cải tạo thân xác vĩnh cửu, mà không phải là biến hình tạm thời.
Nhưng mà, có thể đạt đến bước này, đã hao hết cả năm trăm năm tích lũy của Phương Nguyên rồi.
Dù sao, kiếp trước Phương Nguyên cũng là cổ tiên Huyết đạo. Hiểu biết của hắn về Lực đạo, Nô đạo chỉ như nói bóng nói gió, đọc lướt qua rất nhiều mà thôi.
Nếu có khả năng Phương Nguyên cũng muốn biến thành cổ tiên Huyết đạo. Nhưng từ khi hắn trọng sinh đến nay, tình huống đã không giống như trước đây nữa. Cổ bản mạng của hắn không còn là cổ trùng Huyết đạo nữa.
Để thành cổ tiên, điều quan trọng nhất là cổ bản mạng.
Đáng ra, Phương Nguyên có Không Khiếu thứ hai là có cơ hội mới. Nhưng con cổ bản mạng Huyết đạo vẫn chôn ở trong truyền thừa, chưa xuất hiện.
Phương Nguyên không thể cứ đợi như vậy được, thế cục bức người, hắn chỉ có thể chọn khiến bản thân mạnh lên trước để ứng phó với những khảo nghiệm tới liên tiếp và kẻ địch ẩn núp ở khắp nơi.
Sống sót mới chính là điều quan trọng nhất.