Khi Phương Nguyên đến gần, tòa cung điện càng lúc càng rõ ràng hơn.
Nó có tám tầng, cao hơn tám trăm trượng. Tầng thứ nhất cũng là tầng dưới chót, chiếm diện tích lớn nhất.
Mỗi một tầng đều có tường thành hình tròn bao quanh.
Tường thành bằng tuyết trắng dày ba trượng, kết nối một thể, không chút khe hở. Trên tường thành, cứ cách một khoảng sẽ có tháp lâu bảy màu. Màu sắc của từng tháp lâu không đồng nhất. Đỏ cam vàng xanh lam chàm tím xen lẫn với nhau.
Từng tầng xếp chồng lên nhau, toàn bộ thánh cung giống như một ngọn núi cao vút.
Khi Phương Nguyên đến gần hơn, tòa thánh cung giống như từ dưới đất bay vụt lên, hoành không xuất thế, khí tận thương khung.
Thánh cung thật sự hoành tráng.
Cho dù Phương Nguyên kiến thức rộng rãi, lúc này nhìn thấy cũng phải sinh lòng tán thưởng.
“Trên bầu trời đang bay đến thứ gì vậy?”
“Là Lang Vương đến.”
“Đó có phải là đàn sói Thiên Thanh không?”
Khi Phương Nguyên xuất hiện, dẫn đến đám cổ sư bên trong thánh cung phải chú ý.
Lúc này, bên trong thánh cung đã có hơn vạn người. Những người này có vận khí tốt, sau khi tiến vào phúc địa, vị trí đã gần sát ngay thánh cung. Bởi vậy bọn họ mới đến sớm hơn Phương Nguyên.
Hắc Lâu Lan đã sớm có dặn dò, đám cổ sư phụ trách dẫn đường rất nhanh đã có phản ứng.
Khi Phương Nguyên chầm chậm hạ xuống, sớm đã có người đứng ở cánh cửa của tầng thứ nhất.
Phương Nguyên vừa mới bước xuống khỏi lưng con lang vương sói Thiên Thanh, cổ sư tiếp đón đã nghênh tiếp: “Lang Vương đại nhân, ngài đã trở về. Tiểu nhân tam sinh hữu hạnh, đặc biệt phụ trách dẫn ngài vào thành. Chỗ ở của ngài ở tầng thứ tám, phòng cũng đã được quét dọn xong.”
“Ừm, không vội, trước mang ta đi chiêm ngưỡng một phen.” Phương Nguyên gật đầu. Vì tôn trọng Cự Dương Tiên Tôn, bên trong thánh cung không được dùng tọa kỵ, chỉ có thể đi bộ.
“Tuân lệnh đại nhân, đây chính là vinh hạnh của tiểu nhân.”
Phương Nguyên đi theo cổ sư tiếp đón tiến vào thánh cung.
Bên trong thánh cung có rất nhiều lương đình, đình viện. Từ bên ngoài nhìn vào, mái của từng tòa kiến trúc này cong lên, được lợp bằng ngói mạ vàng lộng lẫy.
Từng tòa kiến trúc được xây dựng khác nhau. Có nơi thì rộng lớn, hùng vĩ. Nhưng có nơi thì hành lang giao thoa, hội trường hỗn tạp, không gian khúc chiết khó lường.
Bên trong hội trường, mặc kệ là cột đứng hay là đòn dông, tất cả đều được chạm khắc rực rỡ, tràn ngập không khí xa hoa phú quý.
“Đại nhân, nơi này là Di Nhạc cung. Khi Cự Dương Tiên Tôn còn ở thánh cung, ngày nào cũng tổ chức khánh điển âm nhạc quy mô rất lớn ở đây.”
“Theo tư liệu ghi chép của lịch sử, trong mỗi lần khách điển, rất nhiều phi tần tranh nhau nhảy múa để được Cự Dương tiên tổ ưu ái.”
“Đại nhân, nơi này là Xuân Canh điện, có nguồn suối nước nóng lớn nhất Bắc Nguyên. Cự Dương tiên tổ cứ cách bảy ngày đều sẽ mời hàng trăm hàng ngàn phi tần đến đây ngâm nước, chơi đùa.”
“Nơi này chính là Phiêu Hương viện. Cự Dương tiên tổ đã từng đem “tửu trì”, “nhục lâm” trong truyền thuyết đến đây. Cứ sáng sớm, nhục lâm sẽ sinh ra các món ăn với đủ loại khẩu vị, thơm ngon vô cùng. Đến tối, tửu trì sẽ sinh ra các loại rượu ngon với hương thơm đa dạng.”
Cổ sư dẫn đường cứ đến từng nơi đều giới thiệu một phen, kiến thức không tệ.
Phương Nguyên đi bộ cũng như đi xe, nhìn quanh bốn phía, cảm thấy rất thú vị.
Đến tầng thứ tư của thánh cung, cổ sư dẫn đường đưa Phương Nguyên vào chính điện.
“Đại nhân, nơi này là một trong những họa cung của bát đại chính cung thánh cung. Cự Dương tiên tổ đa tài đa nghệ, am hiểu nhất chính là họa mỹ nhân. Bích họa trong cung này đều do một tay ngài ấy vẽ lên. Mời ngài sang bên này.”
Cổ sư dẫn đường mở cửa hông cung điện, mời Phương Nguyên bước vào.
Bát đại chính cung của thánh cung đều có cửa chính, nhưng chỉ có một mình Cự Dương Tiên Tôn ra vào. Mặc dù Cự Dương Tiên Tôn đã mất, nhưng quy củ này vẫn được lưu truyền đến nay. Hậu nhân tuân thủ quy củ này cũng là biểu đạt lòng kính sợ của mình đối với ông.
Tiến vào cung điện, bích họa hùng vĩ lập tức tràn ngập tầm mắt Phương Nguyên.
Bên trong họa cung không có vật gì, chỉ có vách tường to lớn bốn phía. Bên trên vách tường vẽ rất nhiều mỹ nhân, có người vũ mị, có người thanh thuần như nước, có người đang vui cười, có người cúi đầu suy ngẫm, thần thái yêu kiều động lòng người, khoảng chừng hơn tám vạn bức tranh.
“Những cô gái được vẽ ở đây đều là những người được Cự Dương tiên tổ sủng ái nhất. Lúc đó, được Tiên Tôn thân bút đề họa, đó chính là vinh quang vô thượng của phụ nữ trong thiên hạ. Phi tần của Cự Dương tiên tổ vô số, nhưng được vẽ ở đây đều là người nổi bật nhất. Hiện tại có thể xem như trường tồn mãi mãi”
Cổ sư dẫn đường nói đến đây, vẻ mặt hoài cảm.
Phương Nguyên không nói gì, chỉ im lắng ngắm nhìn, đồng thời thầm nghĩ: “Trường tồn mãi mãi thì không đến mức. Ít ra năm trăm năm trước, phúc địa Vương Đình đã bị cổ tiên Trung Châu công phá. Thánh cung cũng trở nên thất truyền. Haiz, chân chính vĩnh sinh, cho dù mạnh như Tiên Tôn cũng vô pháp làm được.”
Người bên ngoài đến đây, không khỏi bị cảnh tượng xa hoa phú quý của thánh cung chấn nhiếp. Cho dù không quá si mê, nhưng trong lòng cũng sinh ra sự kính sợ.
Nhưng Phương Nguyên từ trong cái huy hoàng này ngẫm ra sự phai nhạt và suy tàn.
Không có vĩnh sinh, mạnh như Tiên Tôn thì như thế nào?
Thiên cổ phong lưu như Cự Dương, bây giờ cũng tan thành mây khói. Dấu vết lưu lại chỉ là sự xác minh. Nhưng Phương Nguyên lại cảm thấy sự xác minh này tràn ngập thất bại, mang theo sự trào phúng và bi thương nhàn nhạt.
Hứng thú tham quan đã hết.
“Được rồi, mang ta đến tầng thứ tám đi.” Phương Nguyên thở dài, nói một câu.
Cổ sư dẫn đường vội vàng thu hồi vẻ si mê trên gương mặt, do dự nói: “Đại nhân, cảnh đẹp của thánh cung vô số, chúng ta cũng chỉ mới bắt đầu mà thôi. Ngoại trừ nơi này, còn có Mỹ Phụ cung, Ấu Nữ cung, Vũ Mị điện, Thuần Chân điện. Đặc biệt là Dị Hương cung, là nơi những cô gái dị nhân ở lại năm đó. Thậm chí ngay cả người lông cũng có luôn. Còn có Ngọc Tượng cung, chuyên dùng nhuyễn ngọc chế tạo mỹ nhân, cung cấp cho tiên tổ hưởng dụng.”
Trong lòng cổ sư dẫn đường lo lắng nói. Những nơi mà y nhắc đến, chỉ dựa vào thân phận của y còn chưa thể vào được.
Y rất muốn mượn cơ hội này để mở rộng tầm mắt.
Nhưng Phương Nguyên lại không cho y nguyện vọng nho nhỏ này.
Cự Dương Tiên Tôn lúc tuổi già rất ít khi hạ giới, thường hay cư ngụ bên trong thánh cung. Ông ở lỳ bên trong Trường Sinh Thiên, không hề ra ngoài.
Bắc Nguyên hàng năm cũng sẽ vì ông mà chọn ra rất nhiều cô gái, làm phong phú thánh cung cho ông.
Lần cuối cùng Cự Dương Tiên Tôn đến thánh cung cũng không sủng hạnh những cô gái này. Sau khi ông thành lập lầu Chân Dương tám mươi tám góc, viết ra quy củ cuộc chiến Vương Đình thì bỏ đi không một dấu vết, từ đó biến mất trong mắt thế nhân.
Thánh cung vì vậy mà tàn lụi. Những cô gái xinh đẹp như hoa giống như chim hoàng yến bị giam trong lồng.
Mặc dù phúc địa Vương Đình lớn, nhưng không có tự do, giống như một cái lồng giam mà thôi.
Cuối cùng, các cô gái thành thật ở lại, mặc cho thanh xuân trôi qua. Bọn họ không cách nào chạy đi, cũng không ai có can đảm cứu bọn họ đi.
Dưới vinh quang vĩ đại của Cự Dương Tiên Tôn, không biết đã mai táng bao nhiêu thiếu nữ.
Trong mắt Phương Nguyên, giá trị của thánh cung cũng không cao.
Nó chỉ là di tích của Cự Dương Tiên Tôn mà thôi, không có cổ sư nào dám can đảm lưu lại truyền thừa ở đây. Những vật phẩm quý giá để lại năm đó đã sớm bị các cổ sư lấy hết. Cho dù về sau cổ tiên Trung Châu đồng loạt ra tay cũng không thu hoạch được gì.
Thứ duy nhất có giá trị bên trong thánh cung, cũng là toàn bộ phúc địa Vương Đình, không, chuẩn xác mà nói, là nơi có giá trị nhất toàn bộ Bắc Nguyên.
Chính là lầu Chân Dương tám mươi tám góc trên đỉnh tầng tám.
Dưới đề nghị của Cự Dương Tiên Tôn, Trường Mao Lão Tổ đã đích thân luyện chế ra một cổ phòng.
Tiên cổ bát chuyển.
Nhưng bây giờ vẫn chưa đến thời cơ.
Đỉnh tầng tám vẫn còn trống rỗng. Chỉ khi nào bão tuyết triệt để bộc phát, lầu Chân Dương tám mươi tám góc mới có thể xuất hiện.