Cổ Chân Nhân

Chương 730: Qua cửa (1)



Phúc địa Vương Đình cứ cách mỗi tám dặm đều sẽ có một tháp lâu nhỏ. Thật ra, đây đều là một phần của lầu Chân Dương tám mươi tám góc.

Lầu Chân Dương tám mươi tám góc là tiên cổ phòng do Trường Mao lão tổ đích thân luyện chế, cao đến bát chuyển.

Về sau, trải qua một tay Cự Dương Tiên Tôn bố trí, tương ứng với toàn bộ Bắc Nguyên, bên trong phúc địa Vương Đình chỗ nào cũng có thể thấy được. Trong mỗi tháp lâu đều có hàng ngàn hàng vạn dã cổ, nhưng không ai dám chạm vào, vì ai chạm vào, người đó sẽ chết.

Nhưng hiện tại xem ra, cổ sư bố trí mô đất truyền thừa này không chỉ động vào tháp lâu mà còn thiết kế truyền thừa. Thủ đoạn như thế, tài tình như thế, năng lực như thế, lập tức khiến Phương Nguyên xác nhận cổ sư thần bí này cực kỳ không đơn giản.

“Không, nói là cổ sư, chi bằng nói là cổ tiên thì đúng hơn. Dù sao cũng đã trải qua tang thương tuế nguyệt, bố trí của Cự Dương Tiên Tôn cũng bị lỏng hơn, nhưng không phải phàm nhân có thể rung chuyển được. Chỉ có nhân vật cấp bậc cổ tiên mới có thể khuấy động một góc, thành lập nên bố cục như thế.” Tinh mang lấp lóe trong mắt Phương Nguyên.

Hắn ngoài ý muốn đạt được truyền thừa Địa Khâu, lại còn là một truyền thừa cổ tiên.

Ánh sáng trong đất cao đến vạn dặm, bách lý thiên du, vịnh mai tuyết hương. Mật ngữ này rốt cuộc nói đến cái gì?

Trong truyền thừa cổ tiên có được bảo tàng gì?

“Có con tiên cổ nào hay không?” Phương Nguyên lớn gan suy đoán.

Nếu như là tiên cổ, vậy thì có thể so sánh với một tầng của lầu Chân Dương. Cho dù là lầu Chân Dương tám mươi tám góc, mỗi một cửa ải cuối cùng của tầng cũng chưa chắc được ban thưởng tiên cổ.

“Cho dù không có tiên cổ, truyền thừa Địa Khâu được bố trí một cách nhọc tâm như thế, chỉ sợ cũng phải là bí phương tiên cổ.”

Không có tiên cổ, có bí phương tiên cổ cũng là thu hoạch cực lớn rồi. Bí phương tiên cổ hoàn chỉnh cũng không được mua bán bên trong Bảo Hoàng Thiên.

Các cổ tiên cùng lắm sẽ chỉ bán tàn phương, ngay cả là bí phương tiên cổ hoàn chỉnh, cũng phải chia nó ra, mạo xưng là vừa mới thể ngộ, khi đó mới có thể bán ra.

Bí phương tiên cổ hoàn chỉnh chỉ có trao đổi qua lại với nhau. Nhưng loại trao đổi này cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay trong lịch sử.

Phương Nguyên cố gắng dẹp bỏ mơ màng, bắt đầu tỉnh táo suy nghĩ.

Đã có manh mối mấu chốt, suy nghĩ của hắn lập tức tăng mạnh.

Hắn kết hợp đủ loại manh mối, suy đoán ra thời gian bố trí truyền thừa Địa Khâu, hẳn là khá xưa rồi. Ít nhất là thời đại Nhạc Thổ Tiên Tô đã có ở chỗ này.

Nhưng càng suy nghĩ thì lại càng phát sinh nhiều bí ẩn.

Tạm gọi người bố cục truyền thừa này là cổ tiên Địa Khâu, như vậy rốt cuộc ông ta là ai? Vì sao lại muốn bố trí truyền thừa của mình ở đây? Thân là cổ tiên, người đó làm sao mà tiến vào? Quan trọng hơn, làm sao người đó biết được nơi này mà bố trí, làm sao hiểu được nguyên lý của lầu Chân Dương tám mươi tám góc?

Nếu như người đó cùng loại với Thái Bạch Vân Sinh, tấn thăng thành tiên bên trong phúc địa Vương Đình, hết thảy đều có thể giải thích.

Phương Nguyên nghĩ đến đau đầu, rốt cuộc không nghĩ thêm nữa.

Một con cổ truyền thư xẹt qua chân trời, bay về phía hắn.

Phương Nguyên tiếp nhận, mở ra xem, là thư thúc giục của Hắc Lâu Lan.

“Thôi, vẫn nên đến lầu Chân Dương trước thì hơn. Nơi này tạm thời buông xuống. Cổ tiên Địa Khâu có thể nói là đã lợi dụng lỗ thủng trong bố trí của Cự Dương Tiên Tôn. Sau khi ta tiến vào lầu Chân Dương, cũng có thể tìm hiểu nguồn gốc, gián tiếp tìm ra bí mật của nơi này.”

Nghĩ đến đây, Phương Nguyên liền truyền thư trở về.

Hắc Lâu Lan đã chủ động thúc giục, Phương Nguyên cũng không tiện làm cao mãi, quyết định quay về.

“Lần này còn phải nhờ lực của Lang Vương ngươi.” Sau khi nhìn thấy Phương Nguyên, Hắc Lâu Lan cười ha hả nói.

Thật ra trong lòng gã cực kỳ lo lắng.

Thời gian ở bên trong phúc địa dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn. Chỉ cần bão tuyết mười năm bên ngoài biến mất, phúc địa Vương Đình sẽ đóng lại, bọn họ sẽ phải rời khỏi phúc địa.

Trước đó, Hắc Lâu Lan không chỉ gánh vác nhiệm vụ cổ tiên bổn gia, quan trọng hơn còn phải tìm tiên cổ Lực đạo cho mình.

Lang Vương trở về, Hắc Lâu Lan không kịp chờ đợi, tổ chức lại đội ngũ.

Mọi người bước đến trước lầu. Hắc Lâu Lan đưa cho Phương Nguyên một tấm lệnh bài cổ xưa: “Đây là khách lệnh, Lang Vương ngươi không có huyết mạch của tiên tổ, đối với lầu Chân Dương mà nói chính là người ngoài. Muốn vào lầu, nhất định phải cần khách lệnh.”

Phương Nguyên nhận lấy khách lệnh, khẽ cười một tiếng: “Ta đang muốn tìm hiểu về lầu Chân Dương một phen đây.”

Sau đó, Hắc Lâu Lan cũng không mở một cánh cửa nào, trực tiếp đi thẳng vào cửa có chữ “Vào”.

Phương Nguyên theo sát đằng sau, cầm khách lệnh trong tay, bắt chước cách làm của Hắc Lâu Lan, tiến thẳng vào bên trong lầu Chân Dương.

Phương Nguyên chỉ cảm thấy toàn thân xiết chặt. Trong nháy mắt tiến vào tháp lâu, một áp lực áp bách thể xác và tinh thần của hắn.

Nhưng rồi áp lực chợt biến mất.

Khi hắn hoàn toàn tiến vào lầu Chân Dương, trước mắt là một mảnh mơ hồ.

Bầu trời xanh thẳm, nước hồ lóng lánh, chung quanh là núi xanh mông lung.

Khách lệnh hóa thành một vũng nước lạnh buốt, thuận theo khe hở ngón tay rơi xuống.

Khách lệnh chỉ có thể dùng một lần.

Phương Nguyên vẫy tay, vẫy cho nước thép khô hoàn toàn.

Hắn nhìn xung quanh, phát hiện mình đang đứng trên một hòn đảo nhỏ. Đứng bên cạnh chỉ có một người, là Hắc Lâu Lan.

“Nơi này chính là cửa thứ năm mươi bốn.” Hắc Lâu Lan không nhìn Phương Nguyên mà nhìn thẳng phía trước: “Ngươi nhìn đi, đó chính là vấn đề khó khăn mà Sơn Âm lão đệ ngươi phải giải quyết.”

Phương Nguyên thuận theo ánh mắt của gã nhìn lại, chỉ thấy cách đó không xa có một hòn đảo nhỏ khác.

Trên đảo nhỏ là một đàn sư tử rắn nước.

Những con sư tử rắn nước này có bộ lông màu lam, bóng loáng vô cùng. Tứ chi cũng không phải trảo mà là màng chân giống như ếch. Đuôi của bọn chúng rất độc, có con thì nằm cuộn tròn, có con thì dựng thẳng người, thè ra cái lưỡi đỏ bừng.

Không cần Hắc Lâu Lan giới thiệu, một tin tức từ cõi u minh đã trực tiếp rót vào đầu Phương Nguyên.

“Lợi dụng cá nhím trên đảo để xông phá phòng hộ sư tử rắn nước, chiếm lĩnh hòn đảo đối diện.”

Phương Nguyên thu hồi ánh mắt, nhìn mép hòn đảo mà mình đang đứng.

Bên trong làn nước biển màu xanh lam, hắn quả nhiên nhìn thấy cá nhím.

Lúc này, các gia lão Hắc gia lục tục kéo đến, đứng bên cạnh Hắc Lâu Lan.

“Mặc kệ là rắn nước hay là cá nhím, tất cả đều là loài vật hoang dã thời trung cổ. Bây giờ chỉ có sâu trong Đông Hải mới nhìn thấy.” Một vị gia lão cảm thán.

“Ta thấy cửa ải này không công bằng chút nào. Sư tử rắn nước vốn rất mạnh. Một con sư tử rắn nước có thể đấu với năm sáu con cá nhím. Nhưng số lượng cá nhím chẳng qua chỉ nhiều gấp đôi số lượng sư tử rắn nước mà thôi.” Một vị gia lão Hắc gia nhìn chằm chằm đảo nhỏ đằng trước, nói rõ độ khó cho Phương Nguyên biết.

“Sơn Âm lão đệ không cần lo lắng. Lần này chỉ là thử mà thôi.”

Hắc Lâu Lan vỗ vai Phương Nguyên.

Dù sao Phương Nguyên khống chế chính là đàn sói. Còn lần này lại loại cá khá hiếm, vốn đã tuyệt tích ở Bắc Nguyên, cá nhím.

Hắc Kỳ Thắng đã thất bại, thành tích tốt nhất chỉ giết được ba thành rắn nước. Điều này khiến cho cổ sư Hắc gia khắc sâu được độ khó của cửa ải này.

Mặc dù Thường Sơn Âm là đại sư Nô đạo, nhưng đây lại là lầu Chân Dương do Cự Dương Tiên Tôn thiết lập nên.

Phương Nguyên nhìn một lát, cau mày thật chặt.

Hắn âm thầm tính toán, chỉ dựa vào thực lực của mình, muốn khống chế đàn cá nhím giết chết đàn rắn nước không khó, thậm chí có thể nói là chuyện chắc như đinh đóng cột.

Nhưng qua cửa nhìn thì như đơn giản, thật ra lại rất đặc biệt.

Lúc trước, Cự Dương Tiên Tôn thiết lập lầu Chân Dương tám mươi tám góc để lưu lại truyền thừa cho hậu đại, ban thưởng cho hậu bối tài hoa xuất chúng. Bởi vậy, phần thưởng tại mỗi cửa ải lầu Chân Dương đều có ba bậc thượng trung hạ.

Thông qua cửa loại hạ, thu hoạch được phần thưởng ít nhất, thẻ trực tiếp tiến vào cửa ải tiếp theo.