Cổ Chân Nhân

Chương 769: Giết phi hùng, cửa cuối cùng sinh biến (1)



Nhưng con gấu lại càng thêm uy mãnh, tinh hà vây quanh một vòng. Nó rống to một tiếng, cuồng phong gào thét, vân khí màu trắng mọc lan tràn.

Cuồng phong ngưng tụ thành hình con hổ, hóa thành hổ gió. Mây trắng ngưng tụ thành rồng, trở thành rồng mây.

Cổ Hổ Gió Rồng Mây ngũ chuyển.

Mấy ngàn con hổ gió, rồng mây triển khai công kích, giảo sát cùng một chỗ với đàn hồ ly và đàn chim.

Nhất thời, chiến trường ồn ào, quấy lên một trận gió tanh mưa máu.

“Hỏng rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy...” Đầu Đường Diệu Minh đổ đầy mồ hôi, đau đến muốn nứt ra, nghiến răng nghiến lợi.

Chiến đấu quá kịch liệt, nàng đã hao tổn gần hết đàn hồ ly. Bởi vì khống chế quá sức, dẫn đến hồn phách tiêu hao rất nhiều, đạt đến cực hạn.

Về phần Hắc Kỳ Thắng, tình huống cũng không ổn hơn bao nhiêu.

Đàn hồ ly còn đang ngăn cản, nhưng đàn chim do Hắc Kỳ Thắng chỉ huy đã bị hổ gió rồng mây giết đến thất linh bát lạc, được cái này mất cái kia.

Các cổ sư lui lại, sắc mặt không chút nào ngoài ý muốn.

Cổ Tinh Hà, cổ Hổ Gió Rồng Mây đều đã được thăm dò từ trước, tất cả mọi người đều có chuẩn bị tâm lý.

“Có tìm ra được hay không?” Hắc Lâu Lan hỏi thăm cổ sư trinh sát bên cạnh.

Cổ sư trinh sát vô cùng khẩn trương, ngồi xếp bằng trên mặt đất, hết sức chăm chú thôi động cổ trùng. Y cau mày thành hình chữ Xuyên, giọng nói run rẩy: “Đã dò ra được vị trí cổ Tinh Hà, ngay bên trong miệng con phi hùng, ký sinh tại răng nanh dài nhất. Còn những con cổ trùng khác vẫn còn đang dò xét.”

Đối phó mãnh thú khác đối phó cổ sư.

Cổ trùng trên người mãnh thú đều là dã cổ, có thể bắt giữ. Còn cổ trùng trên người cổ sư thì trên cơ bản đều đã được luyện hóa.

Hắc Lâu Lan sai người dò xét vị trí cổ trùng hoang dại cũng chính vì thế.

Chỉ cần bắt được cổ trùng trên người con gấu, cơ hội tiêu diệt nó lại càng tăng lên gấp đôi.

Cho dù không thể bắt giữ, chỉ cần tiêu diệt hết cũng đã được rồi.

Bản thân cổ trùng vô cùng yếu ớt, cao như Xuân Thu Thiền lục chuyển, chỉ cần Phương Nguyên bóp nhẹ một cái cũng có thể bóp chết nó.

Dã thú không có Không Khiếu, tất cả cổ trùng hoang dã đều ký sinh trên người của nó. Đây cũng là một nhược điểm rất lớn.

Hắc Lâu Lan hừ lạnh, quát lớn: “Tiếp tục tra.”

Gã hoàn toàn không hài lòng với kết quả này. Cổ Tinh Hà nằm ngay trong miệng con phi hùng, độ khó bắt được nó quá lớn.

Trong lúc hai người đang nói chuyện, tình hình chiến đấu càng thêm không ổn.

“Không biết Đường Diệu Minh, Hắc Kỳ Thắng có ngăn được con gấu hay không.” Gương mặt Bùi Yến Phi tràn ngập vẻ ngưng trọng.

“Thế công của con phi hùng quá mạnh, cũng may mà có những đàn thú này hấp dẫn hỏa lực. Nhưng đàn hồ ly, đàn chim có chết thì cũng có thể bổ sung. Mục đích tiêu hao đối phương đã đạt được.” Tôn Thấp Hàn vuốt râu bình luận.

Mặc dù cổ trùng hoang dã có thể trực tiếp hấp thu nguyên khí trong không trung, có thể tùy ý phát động mà không cần lo chân nguyên cạn kiệt.

Nhưng trong một trận kịch chiến, càng về phía sau, số lần cổ trùng hoang dã tự tin phát động sẽ càng ngày càng ít. Đợi đến khi tình hình chiến đấu không ổn, những con cổ trùng hoang dã này sẽ dựa vào bản năng phản ứng với nguy cơ mà thoát ly khỏi cơ thể của chủ, chạy trốn ngay lập tức.

Bởi vậy, vây công mãnh thú, nhất là thú vương hoặc hoang thú, trong giai đoạn đầu của cuộc chiến, hỏa lực sẽ rất dữ dội. Chiến đấu được một khoảng thời gian, thế công dần dần không còn được uy mãnh như trước đó.

“Cho dù là vậy, cũng không thể tùy tiện để đàn hồ ly và đàn chim bị tổn thất được. Còn xin Thường Sơn Âm đại nhân ra tay.” Hắc Tú Y đứng bên cạnh lên tiếng.

“Ra tay... ra tay cái gì?” Phương Nguyên khoanh tay, đứng ngạo nghễ một bên, nghe xong lập tức cười nhạo: “Dựa theo chiến nghị trước đó, do ta xuất thủ trước, sau đó hai người bọn họ hợp lực tiếp nhận, thay thế nhau chèo chống một khắc. Nhưng bây giờ hai người bọn họ ngay cả nửa khắc cũng không đạt đến, còn chưa đến phiên ta ra tay đâu.”

Hiện tại ra sân, đàn sói bị con phi hùng tàn sát rất thảm khốc. Tuy nói đã đạt đến mục tiêu tiêu hao chiến lực của phi hùng, nhưng nếu có thể giảm bớt được tổn thất cho mình, Phương Nguyên đương nhiên là muốn giảm bớt rồi.

Về phần những người khác tổn thất thảm trọng bao nhiêu, việc này chẳng liên quan gì đến hắn.

Hắc Tú Y nghe xong, không khỏi giận dữ, nhưng ngại địa vị của Phương Nguyên, đành phải kìm nén cơn giận: “Lang Vương đại nhân, trận chiến này tất cả mọi người phải dốc hết toàn lực. Hiện tại, Đường Diệu Minh, Hắc Kỳ Thắng đã liều mình đổ máu, đại nhân ngài lại sống chết mặc bây, có phải quá đáng hay không?”

“Sao? Ngươi có can đảm dạy bảo ta à?” Phương Nguyên cau mày, sát khí đột nhiên cao lên.

Hắn khoanh tay, nhưng đằng sau lưng bỗng nhiên xuất hiện một cánh tay rất kỳ lạ.

Cánh tay kỳ lạ đó giống như một cây búa, di chuyển như sấm sét đảo hướng Hắc Tú Y.

Hắc Tú Y nào nghĩ đến Phương Nguyên lại dám trước mặt mọi người, đồng thời còn trong cuộc chiến mấu chốt mà ra tay hạ sát mình chứ?

Nắm đấm còn chưa đến gần, y đã cảm nhận được một luồng kình phong mãnh liệt đập vào mặt, khiến y cảm thấy đau nhức.

Cảm giác sợ hãi không gì sánh nổi trong nháy mắt tràn ngập nội tâm của y.

Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, chiến đấu nhiều năm dưỡng thành ý thức, cuối cùng cũng thành công cứu được y một mạng.

Y không hề nghĩ ngợi gì nhiều, điều động cổ phòng ngự, miễn cưỡng dâng lên ba đạo phòng ngự.

Y vốn là cổ sư phòng ngự, am hiểu nhất chính là phòng ngự. Trong cuộc chiến Vương Đình, Hắc Lâu Lan đã từng điều động y đến bảo vệ cho Phương Nguyên.

Nhưng trong cuộc đại chiến đó, Hắc Tú Y bận tâm đến an nguy của mình, ném sứ mệnh ra sau ót, để lại một mình Phương Nguyên trên chiến trường.

Cánh tay kỳ quái đánh nát ba đạo phòng ngự của y trong cùng một thời gian, cuối cùng nện xuống ngực của y.

Răng rắc.

Âm thanh thanh thúy lập tức vang lên.

Xương ngực Hắc Tú Y vỡ vụn, cự lực vọt đến, cả người giống như đạn pháo bay ra ngoài.

Y bay giữa không trung, phun ra một ngụm máu tươi.

Sau đó oành một tiếng, rớt xuống một gò đất cách đó mấy trăm bước.

Một tiếng vang thật lớn, bụi mù tản đi, cả người y bị chôn dưới mô đất, chìm vào hôn mê, trong nháy mắt mất đi sức chiến đấu.

“Lang Vương đại nhân?”

“Chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao lại ra tay như thế?”

“Hắc Tú Y thuyết phục Lang Vương đại nhân tham chiến, kết quả hai bên một lời không hợp, Lang Vương đột nhiên nổi điên đánh bay Hắc Tú Y.”

Kinh biến xảy ra, mọi người không khỏi xôn xao.

Nói chiến là chiến, lại còn rất nghiêm trọng.

Thân phận Hắc Tú Y không đơn giản, là một trong tam đại thống lĩnh Hắc Kỳ Quân, còn là nhân vật quan trọng của Hắc gia. Phương Nguyên đánh y, lại còn nặng tay như thế, điều này chẳng khác nào công nhiên khiêu khích Hắc Lâu Lan.

Một khi dẫn phát Hắc Lâu Lan đối lập với Phương Nguyên, trận tác chiến vốn đã được thương nghị tốt từ trước bị ngâm nước nóng thì không nói, nói không chừng sẽ dẫn phát cuộc nội đấu trên toàn bộ thánh cung.

“Lang Vương, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra thế? Ta rất muốn nghe ngươi giải thích.” Sắc mặt Hắc Lâu Lan sa sầm xuống, bước đến chất vấn.

Bình thường, gã đều gọi Phương Nguyên là Sơn Âm lão đệ, đó là sự thân thiết. Nhưng bây giờ gã lại gọi Lang Vương, nói rõ trong lòng gã vô cùng tức giận.

Nhưng cho dù gã tức giận đến cỡ nào, Phương Nguyên sợ gã sao?

Lúc này, Phương Nguyên không hề sợ hãi mà nhìn thẳng, sát cơ tiêu tán, cười lạnh nói: “Tộc trưởng Hắc Lâu Lan, ngươi đến đúng lúc lắm. Lần này thuộc hạ của ngươi không được hiểu chuyện cho lắm, lại còn dám dạy dỗ ta? Không biết lớn nhỏ, không có tôn ti trật tự như vậy, ta thay ngươi dạy dỗ, ngươi không cần cảm ơn ta, giao tình của chúng ta vẫn còn đó.”

“Không biết lớn nhỏ”, “không có tôn ti trật tự” hai cái mũ lập tức chụp xuống.

Một câu cuối cùng, “giao tình của chúng ta vẫn còn đó” lại càng có thâm ý.

Dường như muốn nói giao tình của chúng ta sâu, nhưng cũng có thể nói chúng ta chẳng có giao tình chó má nào cả.

Hắc Lâu Lan trợn mắt.