Ánh mắt Thái Bạch Vân Sinh nghe xong, lúc này mới khôi phục thần thái: “Đây là nơi nào?”
“Hồi gia lão đại nhân, ở đây là trụ sở của Hắc Lâu Lan đại nhân. Từ khi lão đại nhân ngài vượt quan thất bại, hiểm tử hoàn sinh, tộc trưởng chúng ta đã rất lo lắng, đích thân mang ngài vào đây tiếp nhận trị liệu. Bọn hạ nhân đã đi bẩm báo, tin rằng rất nhanh tộc trưởng đại nhân sẽ đến thăm ngài.” Vẫn người kia lên tiếng.
“Vượt quan thất bại, hiểm tử hoàn sinh?” Thái Bạch Vân Sinh cau mày, ký ức trong đầu bắt đầu khôi phục, nhớ lại cảnh tượng kia.
Ông tốn hết chút chân nguyên cuối cùng, thúc giục cổ phòng ngự, thành công xuyên qua đám huyết thú chui vào chủ điện.
Nhưng sau đó, ông đã hôn mê, mất đi tri giác hoàn toàn.
Sau khi tỉnh lại, ông phát hiện mình nằm ở đây.
“Nói như vậy, ta thật sự vượt quan thất bại sao?” Giọng nói Thái Bạch Vân Sinh đột nhiên cao lên, ánh mắt trở nên bén nhọn vô cùng.
“Gia lão đại nhân...” Đám cổ sư trị liệu vây quanh nhìn nhau, vừa muốn an ủi nhưng lại không nói nên lời.
Thế là, tất cả đành phải cúi đầu.
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.
Ánh mắt Thái Bạch Vân Sinh đăm đăm, im lặng một hồi, bỗng ngửa đầu cười to: “Haha, thì ra lão phu đã thất bại. Thất bại trong gang tấc.”
Ông không ngồi dậy nổi, chỉ có thể dùng tay đập vào cạnh giường, cất tiếng cười to.
“Lão đại nhân, lão đại nhân.” Đám cổ sư trị liệu luống cuống, vội vàng khuyên bảo.
“Đáng thương cho Chu Tể, Cao Dương. Vì muốn bảo vệ lão phu mà hy sinh tính mạng.” Nước mắt Thái Bạch Vân Sinh chảy ngang, tiếng cười tràn ngập bi thương.
“Gia lão đại nhân cố nén bi thương. Nhân lực có hạn, gia lão đại nhân ngài đã tận lực.”
“Gia lão đại nhân, ngài còn sống trở ra đã là may mắn lắm rồi.”
“Người chết không thể sống lại. Lão tiên sinh xin nén bi thương.”
Đám người ngươi một câu, ta một lời, khuyên bảo không thôi.
Nhưng những lời này lọt vào tai Thái Bạch Vân Sinh lại tràn đầy ý vị châm chọc, giống như từng cây kim đâm vào lòng của ông.
Trong thời khắc quan trọng, Thái Bạch Vân Sinh chừa lại chút chân nguyên, không lựa chọn cứu Chu Tể, Cao Dương, mà vì mình mà thúc giục cổ phòng ngự xông vào chủ điện.
Là ông vì tư lợi của mình mà không thèm quan tâm đến sự hy sinh của người khác.
Đây là Thái Bạch Vân Sinh sao?
Đây là Thái Bạch Vân Sinh được Bắc Nguyên sùng kính, luôn chăm sóc người bị thương, cứu chữa thế nhân, giải quyết khó khăn sao?
Vì sao ông lại làm như vậy?
Trong thời khắc đó, ông hoàn toàn không do dự mà lựa chọn làm như vậy.
Ông cố ý hy sinh Cao Dương, Chu Tể để đổi lấy cơ hội cho mình, để có được con cổ Thọ mười lăm năm kia, để giữ lại cuộc sống tạm bợ của mình.
Lựa chọn này khiến Thái Bạch Vân Sinh cảm thấy lạ lẫm đối với bản thân, cảm thấy xấu hổ, tự ti và hối hận.
Lúc trước ông không nghĩ ngợi, không do dự. Bây giờ thì cây roi đạo đức đang khảo vấn linh hồn của ông, lương tâm của ông.
Thái Bạch Vân Sinh đau đớn nhắm mắt lại, hai tay nắm thật chặt.
“Tộc trưởng đại nhân đến.”
“Thuộc hạ bái kiến tộc trưởng đại nhân.”
Người trong phòng quỳ rạp xuống. Hắc Lâu Lan mỉm cười, bước đến cạnh giường Thái Bạch Vân Sinh.
Nhìn thấy biểu hiện đau đớn của Thái Bạch Vân Sinh, Hắc Lâu Lan khẽ cau mày, sau đó chợt giãn ra: “Thái Bạch gia lão, ta rất vui khi ngài đã tỉnh lại. Ta đã nghe qua tình huống. Ngài và Chu Tể, Cao Dương đã thể hiện sự anh dũng của đàn ông Bắc Nguyên. Tuy bại nhưng vinh. Chỉ cần rút ra bài học kinh nghiệm, trong tương lai nhất định có thể vượt qua cửa ải này, chuyển bại thành thắng, rửa sạch sỉ nhục.”
Thái Bạch Vân Sinh không mở mắt, không nói lời nào, biểu hiện thống khổ.
Ông đã hiểu được nguyên nhân thất bại.
Sau khi ông tiến vào chủ điện, thành công thoát khỏi đám huyết thú vây giết, ngã vào trong chủ điện. Nhưng khi đó, ông đã cười rất nhiều, tâm cảnh thay đổi quá nhanh, cộng thêm bản thân bị trọng thương, vì thế mà đã hôn mê.
Vượt quan luôn bị hạn chế thời gian.
Thời gian hết, ông và các cổ sư khác đều bị cưỡng ép truyền tống ra ngoài.
Rõ ràng còn cách thành công một bước nữa thôi, kết quả lại vì hôn mê mà thất bại.
Kết quả châm chọc như vậy, cũng không phải là nguyên nhân chân chính khiến Thái Bạch Vân Sinh đau khổ.
Ông đau khổ là ông đã vì tư dục bản thân mà ruồng bỏ đồng bạn.
Đây là Thái Bạch Vân Sinh ông sao?
Từng cảnh trong trí nhớ của ông lại hiện ra.
Từ nhỏ đến lớn, ông vẫn luôn tin vào sức mạnh của tình yêu.
Từ khi ông còn nhỏ, ông đã rất hiền lương.
Khi Thái Bạch tộc chiếm đoạt bộ tộc khác, ông nhìn thấy cô bạn chơi với ông từ nhỏ trở thành nữ nô. Ông muốn cưới nàng làm vợ, cho nên cũng rộng lượng với đám tù binh.
Nhưng trong đêm tân hôn, thê tử của ông đã phản bội ông. Đám tù binh liên lạc với kẻ địch bên ngoài tập kích bộ tộc của ông, cha mẹ ông vì thế mà chết đi.
Về sau, ông phải sống kiếp sống nô lệ, khốn khổ. Và ông luôn bị nội tâm dày vò mãnh liệt.
Rốt cuộc có một ngày, ông múc cho một ông lão ăn mày không quen biết một bát nước. Ông lão ăn mày đã truyền cho ông ba truyền thừa để lựa chọn.
Truyền thừa thứ nhất có thể giúp cho người ta bễ nghễ phàm trần.
Truyền thừa thứ hai có thể giúp con người tiêu dao thiên hạ.
Truyền thừa thứ ba xuyên qua sinh tử, trợ giúp thương sinh.
Thái Bạch Vân Sinh lựa chọn truyền thừa thứ ba.
Một khắc này, ông như tìm được ánh sáng trong bóng tối, nội tâm không còn dày vò. Ông đã không còn hối hận, đã dục hỏa trùng sinh.
Trải qua nhiều năm như thế, tiếng cười của ông lão ăn mày vẫn còn quanh quẩn bên tai.
Xuyên qua sinh tử, trợ giúp thương sinh đã trở thành tín điều nhân sinh của ông.
Kiếp sống phía sau, ông thật sự đã làm như vậy.
Ông nhận được rất nhiều sự cảm kích của mọi người. Tên của ông vì thế mà lan rộng, chiếu sáng cả Bắc Nguyên.
Ông chính là một truyền kỳ sống.
Nhưng bây giờ.
Ông thất bại.
Ông thất bại, không những không thu được cổ Thọ mà còn thất bại ở chỗ ruồng bỏ đồng bạn, chối bỏ tín điều nhân sinh của mình.
Hết thảy đều do ông không hề nghĩ ngợi mà làm.
Ông dùng cả đời của mình để dựng nên chuẩn tắc và thực tiễn nhân sinh. Vào thời khắc đó, chính bản thân ông đã phá vỡ chuẩn tắc này.
Ông thấy được một mặt khác của mình, là sự ích kỷ.
Ông đã từng hành tẩu thảo nguyên, trợ giúp thương sinh, hành y cứu thế.
Nhưng bây giờ trong lòng ông, hình ảnh này đã xa dần.
Dưới ánh chiều tà, thân ảnh của ông đang kéo dài.
Cái bóng thâm đen.
Hắc Lâu Lan cau mày, bước ra khỏi phòng của Thái Bạch Vân Sinh.
“Cường giả thắng không kiêu, bại không nản, nghĩ không ra Thái Bạch Vân Sinh đại danh đỉnh đỉnh cũng chỉ có bấy nhiêu.” Gã hoàn toàn không hài lòng với trạng thái tinh thần của Thái Bạch Vân Sinh bây giờ.
“Thái Bạch Vân Sinh là đệ nhất thần y trị liệu. Nếu trạng thái tinh thần của ông ta không tốt, độ khó vượt quan của ta sẽ tăng lên không ít.” Nghĩ đến đây, Hắc Lâu Lan ngửa đầu nhìn phía trên.
Đỉnh thánh cung, hào quang vạn đạo, rộng lớn phun trào.
Lầu Chân Dương tám mươi tám góc đã ngưng tụ được sáu mươi bảy tầng. Trước mắt đang ngưng tụ sơ bộ tầng thứ sáu mươi tám.
Hắc Lâu Lan si mê nhìn qua, con ngươi hiện lên lãnh quang do tình thế bắt buộc.
Bên trong tầng thứ sáu mươi tám tồn tại một con tiên cổ Lực đạo.
Hắc Lâu Lan có được lệnh bài chủ lâu một góc, tiên cổ Lực đạo vừa mới xuất hiện trong lầu Chân Dương tám mươi tám góc, gã lập tức biết ngay.
Đây là một con tiên cổ Lực đạo lục chuyển, có tên là cổ Lực Phi Hùng.
Phi hùng là hoang thú, chiến lực có thể so sánh với cổ tiên.
Cổ Lực Phi Hùng có thể giúp cho khi cổ tiên công kích có được tỷ lệ bộc phát hư tượng phi hùng nhất định, đánh ra được thần lực phi hùng.