Cổ Chân Nhân

Chương 830: Mình ngăn cản mình?



Đầu của hắn chợt đau nhức kịch liệt.

Đối mặt lựa chọn, miệng đắng lưỡi khô.

Âm thanh trong lòng kia càng lúc càng to, thậm chí còn chấn động cả trái tim.

Mỗi một lần gào thét, mỗi một lần hò hét, nó giống như bỏ thêm củi khô vào tâm hỏa của Phương Nguyên.

Ngọn lửa bốc cháy hừng hực.

Đó là dã vọng, đấu chí, khiêu chiến và quật cường.

Hỏa diễm thiêu đốt khiến hai mắt Phương Nguyên đỏ bừng, huyết mạch sôi trào chẳng khác nào giang hà cuồn cuộn.

“Đến đi, để ta tiễn ngươi lên đường.” Phương Nguyên há miệng, giọng nói khàn khàn.

Hắn sẽ không làm ra chuyện trái với phong cách bản thân.

Gương mặt hắn dữ tợn, hai mắt bắn ra sát cơ mãnh liệt, trực tiếp đánh nát thụ nhân trước mặt, xé nát vô số dây mây quấn quanh như rắn.

Hắn chạy đến trước mặt Mã Hồng Vận, Triệu Liên Vân.

Sau đó...

Nâng quyền...

Công kích còn chưa phát ra, quyền thế kinh khủng đã ngưng tụ như núi.

Sát ý kinh khủng, cơ hồ đông kết cả không khí.

“A!” Mã Hồng Vận nghẹn họng nhìn trân trối, không nghĩ đến sát cơ của Phương Nguyên lại lăng lệ như vậy. Cậu ta quá sợ hãi, trong lòng bối rối, hai chân vấp ngã, lập tức ngã xuống đất.

“Ối chao!” Triệu Liên Vân đang được Mã Hồng Vận kéo, cũng vì thế mà bị ngã xuống đất cùng một lúc.

Biến cố này khiến Phương Nguyên kinh hãi.

Hắn đã gặp quá nhiều chuyện ngoài ý muốn, khiến cho hắn đề phòng vô cùng.

Nhưng rất nhanh, hắn phát hiện sự ngoài ý muốn nho nhỏ này chỉ kéo dài được một chút thời gian mà thôi.

Đồng thời, hai thụ nhân khổng lồ đã chạy đến bên cạnh Mã Hồng Vận và Triệu Liên Vân.

Mặc kệ là thụ nhân nào, chỉ cần một cước cũng có thể giẫm nát hai người bọn họ dưới chân. Nhưng ý chí Cự Dương Tiên Tôn thật sự không muốn tổn thương Mã Hồng Vận, chỉ thôi động dây leo vọt đến người Mã Hồng Vận và Triệu Liên Vân, muốn tách hai người bọn họ ra, sau đó giết chết Triệu Liên Vân.

Cùng lúc đó, năm thụ nhân bỗng nhiên chui ra từ lòng đất, trùng hợp ngăn trước mặt Phương Nguyên.

Đạo phòng tuyến kiên cố này ít nhất tốn của Phương Nguyên mười hô hấp.

Ý chí Cự Dương Tiên Tôn vẫn luôn quán triệt chiến thuật lúc trước của mình.

Trước mắt, địa linh yếu ớt của phúc địa đã bị đá ra khỏi thế cuộc.

Cổ Hư Tình Giả Ý vẫn luôn được Hắc Lâu Lan bảo vệ, vô cùng an toàn.

Mặc dù Mã Hồng Vận và Triệu Liên Vân đã trở thành chủ phúc địa, nhưng chỉ cần giết chết Triệu Liên Vân, mối quan hệ này sẽ được giải trừ.

Đến lúc đó, nó sẽ dùng cổ Hư Tình Giả Ý, để Hắc Lâu Lan và Mã Hồng Vận trở thành chủ phúc địa Vương Đình, vãn hồi đại cục.

Cho nên, Phương Nguyên muốn giết Mã Hồng Vận, lập tức bị ý chí của Cự Dương Tiên Tôn ngăn cản.

“Đáng hận, luôn là loại cảm giác này, luôn trong thời khắc mấu chốt nhất...” Phương Nguyên cắn răng, thôi động mười hai phần chiến lực, cưỡng ép đột phá.

Rầm rầm rầm.

Cú va chạm lôi đình, Phương Nguyên như mãnh hổ xuống núi, khí thế cuồng mãnh, vọt thẳng đến phòng tuyến thụ nhân.

Toàn bộ quá trình chỉ dùng chưa đến mười hô hấp.

Nhưng Phương Nguyên cũng đã bỏ ra một cái giá rất lớn.

Trên người hắn xuất hiện thêm ba vết thương thật lớn, một vết ở ngực, xuyên ra đằng sau, hình thành một lỗ máu to bằng nắm tay trẻ em.

Cánh tay của hắn bị gãy, chân trái vặn vẹo, bị cự lực tách hẳn ra bên ngoài.

“Hahaha.” Phương Nguyên cuồng tiếu.

Tay chân tạm thời không thể vận dụng, nhưng hắn còn cổ di động, hắn còn có thể bay.

Hắn nhanh chóng bay về phía Mã Hồng Vận và Triệu Liên Vân.

Mã Hồng Vận cong người như con tôm, ôm chặt Triệu Liên Vân vào lòng. Bên ngoài là từng lớp dây leo quấn quanh như rắn.

Đám dây leo muốn tách hai người ra nhưng lại không muốn tổn thương đến Mã Hồng Vận.

Dây leo muốn so sức mạnh với Mã Hồng Vận.

Mã Hồng Vận tất nhiên là kém hơn. Mắt thấy cậu ta và Triệu Liên Vân sắp bị tách ra, không khỏi cắn nát môi, trợn trừng mắt, nhưng lại bất lực.

“Không.” Cậu gào lên, hai mắt đỏ bừng. Nhìn người yêu sắp chết trước mặt mình, cậu tràn ngập đau đớn lẫn tuyệt vọng, giống như một con dã thú bị ép vào vách núi.

“Mau cứu cậu ta đi. Bây giờ là cơ hội rất tốt để cứu cậu ta. Chỉ cần cứu được hai người bọn họ, Mã Hồng Vận nhất định sẽ cảm kích ngươi, ngươi có thể mượn nhờ vận may tề thiên của cậu ta. Vì sao ý chí Cự Dương Tiên Tôn không muốn giết Mã Hồng Vận, chính là muốn mượn vận khí của cậu ta.” Trong đầu, Mặc Dao kêu to lần nữa.

“Ngươi nói nhảm nhiều thật.” Phương Nguyên đáp lời, tràn ngập lãnh khốc.

Thành công sắp đến, hắn ngược lại vô cùng bình tĩnh, mặt không biểu cảm.

“Giết.”

Sau khi đã xác định Triệu Liên Vân và Mã Hồng Vận đã nằm trong phạm vi công kích, Phương Nguyên bộc phát một kích trí mạng.

Một kích này long trời lở đất, không khí đằng trước nổ tung.

Sức mạnh cuồng mãnh giống như nghiệt long thăng thiên, dời sông lấp biển, bao phủ hai người Mã Hồng Vận.

“Không.” Lần này đến phiên ý chí Cự Dương Tiên Tôn phát ra tiếng kêu to tuyệt vọng và bất đắc dĩ.

Nó lập tức điều khiển thụ nhân xung quanh, dùng bản thân để che chắn cho hai người Mã Hồng Vận.

Dây leo cũng không tách hai người nữa mà nhanh chóng di chuyển.

Nhưng trong lòng ý chí Cự Dương Tiên Tôn chỉ toàn là u ám.

Nó biết mình có làm gì cũng đều vô dụng. Phương Nguyên mưu đồ đã lâu, sao có thể dễ dàng lẩn tránh chứ?

Cơ thể thụ nhân sẽ bị luồng công kích này xé rách. Dây leo di chuyển cũng không kịp, cuối cùng hai người Mã Hồng Vận sẽ bị thế công không giảm kia trực tiếp đánh thành thịt nát.

Cho dù có ngàn vạn thụ nhân, hết thảy cũng không còn kịp.

Phương Nguyên quả quyết, ngang nhiên bộc phát, xông phá phòng ngự, thành công nắm được mấu chốt thời gian.

Thụ nhân di chuyển chậm chạp, tốc độ trợ giúp cũng không xuất sắc.

Mã Hồng Vận chết chắc.

Lúc này, không chỉ Phương Nguyên, ngay cả ý chí của Cự Dương Tiên Tôn cũng nghĩ như vậy.

Không chỉ bọn họ nghĩ như vậy, thật ra trong lòng Mã Hồng Vận và Triệu Liên Vân cũng không còn hy vọng chạy trốn.

Nhân tố ảnh hưởng cục diện cũng đã phát huy tác dụng của riêng mình.

Hắc Lâu Lan, Thái Bạch Vân Sinh, lầu Chân Dương, ý chí Cự Dương Tiên Tôn, khổng tước Sương Ngọc, Phương Nguyên, Mặc Dao...

Những người hoặc vật này, trong giờ phút này đều đã dốc toàn lực.

Thời gian trở nên chậm lại, khóe môi Phương Nguyên nhếch lên, toát ra ý cười: “Còn cái gì có thể cứu được Mã Hồng Vận chứ?”

Nhưng sau một khắc...

Oành.

Một tiếng huýt dài chấn động thiên địa.

Ánh sáng màu vàng bức người chiếu rọi toàn bộ cửa ải.

“Chẳng lẽ ý chí Cự Dương Tiên Tôn một lần nữa đã chui vào trong lầu Chân Dương?” Phương Nguyên cảm thấy nặng nề, nhưng rất nhanh hắn phát hiện không phải như vậy.

Ý chí Cự Dương Tiên Tôn vẫn đang bị đánh bên ngoài lầu Chân Dương. Cổ tiên Trung Châu trù tính nhiều năm như vậy, kiến tạo ra thủ đoạn thứ ba, tuyệt không thể khinh thường.

Nếu không phải như thế, kiếp trước của Phương Nguyên, cổ tiên Trung Châu tuyệt sẽ không khải hoàn trở về, thành công đẩy ngã lầu Chân Dương.

Ánh sáng màu vàng to lớn giống như sao băng, dùng sét đánh không kịp bưng tai, rắn chắc đánh vào mặt đất, trong nháy mắt hòa tan thụ nhân, bảo vệ hai người Mã Hồng Vận ở chính giữa.

“Đây không phải là.... chân truyền Vận đạo vô thượng.” Trong đầu, Mặc Dao không khỏi chấn kinh, thất thanh kêu to.

“Chuyện gì xảy ra vậy? Chân truyền vô thượng không phải ở bên trong bí cảnh chân truyền sao, tại sao lại nhảy vọt đến cửa ải này, lại đến vì Mã Hồng Vận?” Phương Nguyên vạn bất đắc dĩ, đành phải ngừng tiến tới.

Uy năng chân truyền vô thượng, hắn đã sớm lĩnh giáo qua bên trong bí cảnh chân truyền.

Đây không phải là vật mà hắn có thể tiếp xúc.

Nhưng vì sao Mã Hồng Vận ở trong luồng ánh sáng đó lại không hề xảy ra chuyện gì?

Nhất thời, trong lòng Phương Nguyên không nhịn được dâng lên một cảm giác sa sút tinh thần.