Cổ Chân Nhân

Chương 838: Còn có chuẩn bị ở phía sau



Ý chí của Cự dương cuồn cuộn trào ra ngoài lầu như nước biển, kết thành một áo giáp phòng hộ bằng vàng.

Vì bảo vệ lầu Chân Dương tám mươi tám góc yếu ớt, ý chí của Cự Dương không thể không chịu sự tàn phá của địa tai.

Nhưng nó cũng không di tản toàn bộ, vẫn lưu lại một phần như sông dài cuồn cuộn, liều chết xông về phía đám người Phương Nguyên.

Phương Nguyên thở hắt ra một hơi.

So với biển giận dữ cuồn cuộn lúc trước, cỗ ý chí này tuy mạnh nhưng cũng miễn cưỡng có thể đối phó được.

Phương Nguyên miễn cưỡng rút tay ra, lấy một con cổ từ trong lòng bàn tay ra.

Chính là cổ Phi Hùng Hư Tượng.

Phương hơi động ý niệm, thuận tay ném nó đi. Cổ Phi Hùng Hư Tượng liền bay lên, đột nhiên ánh sáng trắng huyễn lệ nở rộ.

Sau khi ánh sáng trắng tiêu tán, một con phi hùng to lớn hiện ra, ngăn dòng sông ý chí lại, bảo vệ đám người Phương Nguyên.

"Chết tiệt, là cổ Phi Hùng Hư Tượng." ý chí Cự Dương ý chí tức giận chửi bới.

Cổ Phi Hùng Hư Tượng tương đối đặc biệt, tuy là Tiên cổ, nhưng chỉ cần động ý niệm là có thể thôi động, không cần tiên nguyên.

Luyện chế được nó vô cùng gian nan, nuôi dưỡng cũng không dễ. Mỗi lần cần phải ăn máu thịt của thú hoang phi hùng mới được.

May mắn Phương Nguyên có phúc địa Hồ Tiên, có thể nối liền với Hoàng Thiên Bảo mới có năng lực nuôi con Tiên cổ này.

Nhưng cũng phải trả một cái giá rất lớn.

Nuôi quân một ngày, dụng binh trong chốc lát. Hiện tại, cuối cùng đã tới lúc dùng đến giá trị của cổ Phi Hùng Hư Tượng.

Nếu để cục diện phát triển tiếp như vậy, không sớm thì muộn, ý chí Cự Dương cũng bành trướng thành công, một lần nữa nắm lầu Chân Dương tám mươi tám góc trong tay. Đến lúc đó, đám người Phương Nguyên chắc chắn sẽ chết không có chỗ chôn.

Phải làm cái gì đó thôi.

Nhưng Phương Nguyên đã bị cầm chân tại chân truyền, không thể phân thân.

Cổ Phi Hùng Hư Tượng là vật có lực chiến đấu mạnh nhất mà hắn có, hiện cũng dùng rồi.

Thái Bạch Vân Sinh bị hắn lừa làm liên minh, nhưng cũng như Phương Nguyên đang quyết đấu với ý chí Cự Dương, căn bản không thể giúp đỡ.

Ngoài Xuân Thu Thiền ra, các lá bài của Phương Nguyên đều đã lật hết.

“Chẳng lẽ, thực sự phải thúc dục Xuân Thu Thiền sao?” Trong đầu Phương Nguyên lóe ra một ý nghĩ.

Nhưng hắn cũng phủ quyết ngay tức khắc.

“Xuân Thu Thiền cũng không phải Tiên cổ nhất định sẽ thành công, nó có thể thất bại. Hiện tại, vận may của ta quá kém. Nếu như ta tự bạo, ý chí còn sót lại chui vào Xuân Thu Thiền, qua Dòng Sông Thời Gian sẽ dữ nhiều lành ít. Nó còn không đến xác suất cửu tử nhất sinh.”

Làm sao để phá cục diện này đây?

“Ai~...Phương Nguyên, việc này không thể làm, chúng ta lui đi. Sử dụng Định Tiên Du, chắc hẳn chúng ta có thể trở lại phúc địa của ngươi.” Thái Bạch Vân Sinh đề nghị.

Thực sự phải rút lui sao?

Chưa nói đến việc buông tay mặc kệ, ý chí Cự Dương sẽ nhanh chóng nắm giữ lầu Chân Dương tám mươi tám góc. Đến lúc đó, chịu sự ngăn cản của nó, chưa chắc đã thúc dục thành công cổ Định Tiên Du.

Cho dù có thành công rút lui, nhưng cam tâm ư?

Phương Nguyên không cam tâm.

Hắn đã trù tính từ lâu, trăm phương ngàn kế, gần như đã thắng lợi, ích lợi, phú quý ngập trời đang ở trước mắt, chỉ còn một chút nữa thôi.

Chỉ còn một chút nữa thôi.

“Thực không cam lòng... đợi chút.” Phương Nguyên giật mình, hắn nhớ tới Mã Hồng Vận.

“Trong tay ta không có bài, nhưng có thể lợi dụng quân cờ này.” Ánh sáng lóe lên trong đầu, Phương Nguyên không chần chờ nữa, vỗ hai cánh sau lưng, mang theo Chân truyền bay lên.

“Chúng ta đi đâu?” Thái Bạch Vân Sinh vội hỏi.

“Đi theo ta là được.” Phương Nguyên chỉ trả lời như vậy.

Cổ Định Tiên Du ở trong lòng hắn, được hắn luyện hóa. Cho dù Thái Bạch Vân Sinh muốn rút lui, không có sự phối hợp của Phương Nguyên cũng chẳng thể làm gì được.

“Đừng hòng chạy trốn.” Ý chí của Cự Dương nổi giận giầm lên, bỗng chốc tản ra, rồi lại ngưng tụ làm một, vòng qua Phi Hùng Hư Tượng, lao thẳng đến chỗ đám Phương Nguyên.

Phi Hùng Hư Tượng phản ứng lại, đuổi sát theo sau.

Phương Nguyên cười lạnh, lộn ngược lại. Sau khi ba bên đổi hướng, Phi Hùng Hư Tượng lại ở sau lưng Phương Nguyên.

Phương Nguyên lại tiếp tục chiến đấu, hai bên ngừng chiến một chút. Khi thì ý chí Cự Dương đuổi ở phía trước, khi thì Phương Nguyên chạy khỏi, dùng Phi Hùng Hư Tượng để ngăn chặn.

Dọc theo đường đi, có kinh hãi nhưng không có nguy hiểm. Tuy có các chân truyền lớn nhỏ bay loạn xạ xung quanh, nhưng lại e ngại uy thế của chân truyền vô thượng nên không dám tiếp cận.

Dựa vào sự che dấu của Phi Hùng Hư Tượng, ý chí Cự Dương không làm gì được Phương Nguyên. Nó chỉ có thể làm lộ trình bị kéo dài một chút mà thôi.

Nhưng tình cảnh của Phương Nguyên cũng không khác gì.

Hắn và Thái Bạch Vân Sinh cũng không làm gì được một phần ý chí Cự Dương luyện hóa lầu Chân Dương tám mươi tám góc. Tại chiến trường so đấu ý chí, Phương Nguyên và Thái Bạch Vân Sinh bị rơi vào thế hạ phong, ánh sáng màu vàng luôn vững vàng khuếch trương, việc hai người thua là sớm hay muộn mà thôi.

“Thì ra ngươi ở trong này.” Khi Phương Nguyên phát hiện ra chân truyền Vận đạo ở trong tầm mắt, hắn ngửa đầu cười to.

“Ngươi muốn làm gì?” ý chí Cự Dương ở phía sau cảm thấy tình thế không ổn, kinh hoàng hét lên.

Thái Bạch Vân Sinh cũng nghi hoặc quay đầu nhìn về phía Phương Nguyên.

Phương Nguyên cười ha ha: “Ngươi nói xem, hai cái chân truyền vô thượng va chạm với nhau sẽ gây ra hậu quả gì?”

Thái Bạch Vân Sinh vô cùng sợ hãi, sự điên rồ của Phương Nguyên khiến tim hắn ta đập nhanh.

Nhưng hắn ta suy nghĩ kĩ một lần nữa, lại phát hiện: đây thực sự là một chủ ý tuyệt diệu.

Hắn ta và Phương Nguyên đã đâm lao đành phải theo lao. Quả cầu ánh sáng chân truyền trong tay vô cùng khó giải quyết. Buông tay cũng chết, không buông tay thì sớm muộn cũng chết.

Nhưng nếu để hai chân truyền vô thượng đấu nhau, tất nhiên sẽ tạo thành hậu quả không thể tưởng nổi.

Hậu quả này nghiêm trọng đến mức ý chí Cự Dương cũng vì thế mà thất thố.

“Ngươi, ngươi đừng đến đây.” Mã Hồng Vận hét lên.

Triệu Liên Vân được y ôm chặt trong lòng.

Trên cái sân khấu này, chỉ có hai người bọn họ có thực lực thấp nhất. Nếu không may mắn, bọn họ đã bị giết không còn mảnh vụn trong cuộc quyết đấu rồi.

Dưới sự may mắn, chân truyền vô thượng Vận đạo trở thành thần hộ mệnh của hai bọn họ. Nhưng lại bị đẩy vào bí cảnh chân truyền.

Tiến vào bí cảnh chân truyền, sự uy hiếp của chân truyền Vận đạo sẽ thấp nhất, ý chí Cự Dương sẽ phải đối phó với thiên ngoại chi ma ở bên ngoài. Quả thực là bắt rùa trong hũ.

Nếu không phải ý chí Cự Dương vẫn cố kỵ, giữ lại chân truyền Vận Đạo, lại bị Phương Nguyên quấy nhiễu, không thể phân thân, bận ứng phó, nó đã sớm đối phó với hai người Mã – Triệu bọn họ rồi.

Có thể nói, Mã Hồng Vận có thể bình yên đến bây giờ là nhờ có Phương Nguyên và Thái Bạch Vân Sinh.

Nhưng hiện tại, Phương Nguyên mang theo chân truyền Vô Thượng, chủ động chạy tới nơi này.

“Hắn, hắn muốn làm gì vậy?” toàn thân Triệu Liên Vân run run, nàng ta hoảng sợ nhìn nét cười lạnh trên mặt Phương Nguyên xuyên qua màn hào quang bán trong suốt.

“Không, ngươi không thể làm như vậy. Mau dừng lại, dừng lại đi.” Phía sau, ý chí Cự Dương gào to.

Nó hoảng sợ.

Nếu như hai chân truyền vô thượng va chạm với nhau, nhất định sẽ lưỡng bại câu thương.

Đến lúc đó, không chỉ có chân truyền Vận đạo bị tổn hại mà lầu Chân Dương tám mươi tám góc cũng bị thương khó mà biết được sẽ đến mức nào.

Dòng sông ý chí Cự dương sôi trào kịch liệt, tạo thành vô số ý niệm trong đầu ý chí, chúng liên tiếp tự bạo.

Dòng sông ý chí như cát vàng, bộc phát ra hào quang chói mắt, sức chiến đấu tăng vọt.