“Lần này nguy rồi…” Tâm Lê Sơn Tiên Tử chìm vào đáy cốc. Hắc Lao chính là thú cột, bên trong nhốt hoang thú thượng cổ heo Kỳ Nha. Nếu thả nó ra vào lúc này, Lê Sơn Tiên Tử tất nhiên dành ít dữ nhiều.
Mặc kệ vườn lê, Địa Hoa Liên Tàng, Thiên Hoa Ảm Đạm hay là Thụ Hoa Thùy Lệ, tất cả đều chỉ là sát chiêu phàm đạo. Lê Sơn Tiên Tử vì đối phó với tiên cổ Ám Tiễn của Hắc Thành mà không ngừng suy nghĩ, xuất ra liên tục ba sát chiêu mới mễn cưỡng phong ấn tạm thời ám tiễn.
Nhưng nàng cũng vì thế mà tâm lực tiều tụy, đầu đau như muốn nứt ra. Mặc dù chiếm cứ chiến trường vườn lê, nhưng đối kháng với Hắc Thành đã sớm rơi vào hạ phong, chỉ có thể miễn cưỡng kiên trì, một lòng ngóng trông Hắc Lâu Lan độ kiếp thành công chạy đến trợ giúp.
Nhưng heo Kỳ Nha lại là hoang thú thượng cổ, có thể chà đạp, phá hư vườn lê một cách dễ dàng. Một khi vườn lê bị phá, uy lực của ba đại mánh khóe phụ thuộc vào vườn lê sẽ giảm rất nhiều, bị ám tiễn đánh bại.
“Cứ như vậy, toàn bộ cố gắng của ta trước đó sẽ uổng phí.” Lê Sơn Tiên Tử âm thầm cắn răng. Đúng lúc này, nàng nghe được tiếng cảnh báo của Thái Bạch Vân Sinh: “Cẩn thận.”
Cẩn thận cái gì?
Lê Sơn Tiên Tử quay đầu lại, lập tức nhìn thấy một ám tiễn lặng yên một tiếng động phóng tới, còn cách nàng khoảng một thước.
“Tại sao lại như vậy? Chung quanh ta đã bày ra…” Lê Sơn Tiên Tử sợ hãi cũng đã muộn.
Ám tiễn đâm vào mi tâm của nàng, trực tiếp xuyên qua đầu nàng bắn ra đằng sau.
“Tiểu di.” Hắc Lâu Lan kêu to, rốt cuộc đã tiêu hóa xong ba khí, khôi phục lại hành động. Nhưng khi nàng mở mắt, lại nhìn thấy người thân trước giờ vẫn luôn chăm sóc nàng bị ám tiễn xuyên qua đầu.
“Kết thúc rồi.” Hắc Thành một lần nữa thu hồi lại hạt châu Hắc Lao.
Lê Sơn Tiên Tử chỉ phong ấn được hai đạo ám tiễn. Trong một khắc hai ám tiễn sát nhập lại, Hắc Thành đã lén lút bắn ra đạo ám tiễn thứ ba. Dựa vào Lê Sơn Tiên Tử bị Hắc Lao thu hút, ông ta đã âm thầm điều động mấy sát chiêu phàm đạo, phối hợp với ám tiễn, yên lặng đánh tan phòng ngự chung quanh Lê Sơn Tiên Tử.
Nhưng sau một khắc.
Một vệt sáng chiếu đến. Lê Sơn Tiên Tử quay trở lại khoảnh khắc trong nháy mắt trước đó, thương thế trên người không còn, đầu vẫn hoàn hảo không chút tổn thương.
Tiên cổ Nhân Như Cố.
Từ đằng xa, Thái Bạch Vân Sinh thở ra một hơi: “Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa đã không cứu được rồi.”
Con ngươi Hắc Thành co rụt lại, nộ khí bốc lên.
Ông ta không phải tức giận Thái Bạch Vân Sinh đã phá hỏng chiến quả của ông ta, mà là Tuyết Tùng Tử đã không cố gắng. Rõ ràng trước đó ông ta đã nói, ông ta phụ trách giết chết Lê Sơn Tiên Tử, Tuyết Tùng Tử phụ trách giết chết Thái Bạch Vân Sinh và tiên cương Phương Nguyên.
Kết quả thì sao?
Thái Bạch Vân Sinh lại nhúng tay vào chiến trường bên này của ông ta.
“Tuyết Tùng Tử…” Hắc Thành nghiến răng, nhìn về phía nơi khác.
Sau đó, Hắc Thành nhìn thấy trường bào của Tuyết Tùng Tử vỡ vụn, gương mặt tràn ngập vẻ kinh hoàng, đang chạy thục mang. Mái tóc của hắn ta vốn dài, bây giờ đã bị cắt thành tóc ngắn, suýt chút nữa thì đầu trọc.
Gương mặt của hắn ta tái xanh, sưng vù, toàn thân đều là vết máu. Một cánh tay buông thõng xuống, hình như là đã bị gãy.
Con ngươi Hắc Thành không khỏi co rụt lại.
Trong tay Tuyết Tùng Tử đương nhiên có cổ trị liệu. Đối với cổ tiên mà nói, gãy xương cũng không tính là thương thế nặng nề.
Nhưng quan trọng ở chỗ, đối thủ đả kích đến nỗi Tuyết Tùng Tử ngay cả thời gian để trị liệu xương gãy cũng không có.
Cái này… rốt cuộc là gã tiên cương đó mạnh bao nhiêu?
Giống như đáp lại vấn đề trong lòng ông ta, đại quân hơn hai mươi vạn hư ảnh gào lên chấn thiên động địa.
Một bóng người còn muốn nặng nề hơn kiếp vân mấy lần đang đuổi theo Tuyết Tùng Tử.
Khi dễ người quá đáng.
Vị cổ tiên thất chuyển Hắc Thành cau mày: “Chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao đại quân hư ảnh lực đạo không bị tiêu diệt hết, thậm chí còn sinh ra nhiều hơn?”
Sau đó, ông ta nhìn thấy đại quân hư ảnh phân ra một nửa, đánh về phía ông ta.
Hắc Thành hừ lạnh, tâm niệm điều động, thúc giục liên tiếp mấy bộ sát chiêu phàm đạo.
Thiên Ma Hoành Hành! Ám Hỏa! Hắc Phong Phá.
“Giết.” Đại quân hư ảnh vọt đến.
Sau mấy hơi thở, ma đầu kêu thảm, ám hỏa không thấy đâu, tâm trạng Hắc Thành sa sút xuống.
Hắc Thành luôn bày mưu tính kế người khác, lúc này sắc mặt không nhịn được mà thay đổi: “Uy lực này… là sát chiêu tiên đạo. Tên tiên cương không đáng chú ý này, sức chiến đấu cao bao nhiêu chứ?”
Đại quân Vạn Ngã cuồn cuộn, không khách sáo xông vào chiến trường màn đêm của Hắc Thành.
Chiến trường đen nhánh chiếm cứ cả một bầu trời rất nhanh bị đánh đến thất linh bát lạc, giống như quần áo của tên ăn mày treo trên trời, rách tả tơi.
Khóe mắt Hắc Thành trở nên co quắp, đành phải rút lui.
Ông ta anh tuấn tiêu sái, cho dù triệt thoái về phía sau cũng lộ ra vẻ hơn người. Hai tay của ông ta tung bay như bướm, đánh ra từng đạo sát chiêu phàm đạo.
Nhưng điều này cũng không ngăn cản được đại quân Vạn Ngã tiến lên.
Giống như dòng lũ cuồn cuộn, mặc kệ sát chiêu phàm đạo ưu tú đến cỡ nào. Trước mặt dòng lũ đều là đá ngầm yếu ớt, hoặc ba ba hèn mọn, đều bị cọ rửa tiêu diệt hết.
Hắc Thành nheo mắt, sắc mặt hoàn toàn trầm xuống.
Lúc này, ông ta hoàn toàn cảm thông với Tuyết Tùng Tử. Đối mặt với đại quân Vạn Ngã, ông ta đường đường là cổ tiên thất chuyển, cường giả thành danh Bắc Nguyên, nhưng lại cảm nhận được sự bất đắc dĩ và bất lực.
Đại quân đã hình thành một xu thế nghiền ép, khó mà ngăn cản.
“Sát chiêu tiên đạo này… cho dù ta sử dụng Ám Lao, thả heo Kỳ Nha ra, chỉ sợ cũng không phải đối thủ của nó.” Hắc Thành bị đại quân đánh đến thối lui.
Trong tình huống này, nếu Hắc Thành muốn lật bàn, nhất định phải dùng ám tiễn tập sát bản thể Phương Nguyên. Nhưng hai đạo ám tiễn đã bị Lê Sơn Tiên Tử tạm thời vây khốn, chỉ còn thừa lại một đạo, hoàn toàn không có biện pháp với Phương Nguyên đang có tiên cổ Lưu Lạc Thiên Nhai.
“Tên điên này, rốt cuộc là hắn có bao nhiêu tiên nguyên?” Hắc Thành bị trúng nguyền rủa, chăm chú nhìn Phương Nguyên dưới mặt đất.
Phương Nguyên đang thu nạp ý chí Ma Tôn, cảm nhận được ánh mắt nguy hiểm của Hắc Thành, vội quay đầu lại nhìn, cười khinh thường Hắc Thành một tiếng.
Cùng lúc đó, một đại quân trên mặt đất đánh tới Hắc Thành.
“Tên khốn này.” Gương mặt Hắc Thành rốt cuộc hiện lên sự khẩn trương. Bị hai đại quân giáp công, ông ta chỉ có thể trốn tránh rút lui trên không trung, đánh ra vô số sát chiêu phàm đạo, cũng chỉ ngăn cản được bước chân của đại quân một chút.
Chiến cuộc đã biến thành hai đại cổ tiên bị một mình Phương Nguyên truy sát,
“Sư đệ, làm rất tốt.” Thái Bạch Vân Sinh hưng phấn nắm chặt hai tay.
Lê Sơn Tiên Tử đứng trên tán cây, nhìn cảnh tượng trước mắt, biểu hiện cứng đờ. Nàng cũng không ngờ đến tình huống lại biến thành như vậy.
Bên này, bản thể của Phương Nguyên rốt cuộc đã kết thúc được địa tai, nhận được tất cả chân ý rót vào trong cơ thể, cảnh giới lực đạo vẫn chỉ là cấp tông sư, không đột phá được cảnh giới cao hơn. Nhưng cảnh giới Biến Hóa đạo lại đạt đến cấp đại sư. Ngoài ra, tạo nghệ phi hành cũng được tăng lên trên diện rộng, đột phá cấp đại sư, thành tựu cấp chuẩn tông sư.
Nhưng Phương Nguyên vẫn chưa hài lòng, hét lên với Hắc Lâu Lan: “Nhanh lên, không phải ngươi có cổ Tiểu Gia Tử Khí sao? Mau thả hết thiên khí địa khí thu thập được ra ngoài đi. Nói không chừng còn có thể dẫn xuất càng nhiều địa tai.”
Mọi người nghe xong, nhất thời im lặng.