Thạch Lỗi tạo được chiến quả như vậy cũng không dễ nhìn, khắp người đều là vết thương, nhất là vết thương từ bả vai kéo dài đến eo, sâu đủ thấy xương.
Thạch Lỗi thở hồng hộc, sắc mặt trắng bệch. Trên người lão ta lưu lại thi hóa xám trắng đang thiêu đốt. Để đánh bại thi long, lão ta cũng bỏ ra cái giá nặng nề hơn không kém.
Nhưng thương thế lão ta càng nặng, chiến ý ngược lại càng dâng trào.
So với vị tiên cương Thất Tinh Tử còn cường đại hơn cả thi long, vị cổ tiên cường giả Chiến Tiên tông cười ha hả, không một chút kinh hoàng lẫn sợ hãi, ngược lại chiến ý như lửa càng thêm mạnh mẽ thiêu đốt.
“Người nào xâm nhập, chết.” Giọng nói của tiên cương Thất Tinh Tử chấn cả trời cao, gương mặt không thay đổi duỗi ngón tay chỉ về phía Thạch Lỗi.
Sát chiêu tiên đạo, Nhất Tinh Chỉ.
Cùng lúc đó, Thạch Lỗi nhe răng cười, bàn tay đánh xuống.
Sát chiêu tiên đạo, Long Trời Lở Đất.
Hai đại sát chiêu đều là thủ đoạn công phát ngắn hạn nhưng uy năng không tầm thường. Đầu ngón trỏ tiên cương Thất Tinh Tử đột nhiên phát ra một đạo tinh mang, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai vạch phá bầu trời, xuyên thủng lồng ngực của Thạch Lỗi.
Ngọn núi đá cũng đụng vào người tiên cương Thất Tinh Tử, một tiếng ầm vang, tiên cương Thất Tinh Tử trực tiếp rơi xuống đất, bị ngọn núi nhỏ chôn dưới đáy.
Thạch Lỗi phun ra một ngụm máu, cơ thể lắc lư mấy lần, cơ hồ muốn ngã xuống, nhưng cuối cùng vẫn lơ lửng giữa không trung.
Trong lòng Thạch Lỗi nghiêm lại. Một kích kia, tốc độ rất nhanh. Nếu không phải thời khắc mấu chốt kịp nghiêng người, hiện tại tim của ông ta đã bị đánh nổ.
Miệng vết thương tràn ngập đạo ngân Tinh đạo, gần trái tim, máu phun ra không ngừng. Phàm cổ bình thường đã không còn tác dụng, thậm chí sát chiêu trị liệu phàm đạo cũng bất lực, nhưng Thạch Lỗi có tiên cổ trị liệu trong tay.
Dùng tiên cổ trị liệu xong, thương thế Thạch Lỗi nhanh chóng được làm dịu, máu đang phun ra như suối cuối cùng cũng chậm lại.
Lão ta xử lý vết thương xong, núi đá trấn áp tiên cương Thất Tinh Tử đột nhiên vỡ vụn. Một bàn tay tinh quang bay lên, bóp nát một mảng lớn núi đá, đánh bay khối đá vụn.
Rống.
Tiên cương Thất Tinh Tử gào thét một tiếng, toàn thân được bao phủ một tầng tinh y lộng lẫy.
Phịch một tiếng, ông ta xông lên, chỉ lưu lại một huyễn ảnh ngay tại chỗ. Dưới tác dụng lực cực lớn, mặt đất dưới chân bị chấn vỡ vụn, nhanh chóng khuếch tán thành một hố sâu hình tròn.
Con ngươi Thạch Lỗi co rụt lại, giật mình vì tốc độ đột nhiên bộc phát của Thất Tinh Tử.
Thạch Lỗi vừa mới chống lên tiên cổ phòng ngự. Oành một tiếng, lập tức bị tiên cương Thất Tinh Tử hung hăng đánh vào.
Tiên cổ phòng ngự thiếu chút nữa sụp đổ. Thạch Lỗi phun ra một ngụm máu tươi, trời đất trong tầm mắt quay cuồng.
“Hỏng rồi, đây là sát chiêu di động tiên đạo.” Tiếng gió vang lên bên tai Thạch Lỗi, lão ta khó khăn mở hai mắt ra.
Vèo.
Bỗng nhiên bên tai lại truyền đến tiếng vang. Thạch Lỗi cố gắng quay đầu lại, chỉ thấy tiên cương Thất Tinh Tử một thân trường bào xuyên thấu qua tầng mây, thình lình xuất hiện lần nữa bên cạnh lão ta.
Tiên cương Thất Tinh Tử cặp Thạch Lỗi cùng nhau bay lên trên.
Trong khoảnh khắc, tiên cương đưa tay trái ra ấn vào đầu Thạch Lỗi.
Sát chiêu tiên đạo, Trụ Lớn Tinh Lan.
Oành.
Một cột sáng to lớn xuyên thủng tầng mây, trực tiếp rót vào một ngọn núi, khiến ngọn núi bị sụp đổ một mảng lớn, bụi mù nổi lên bốn phía.
Một bóng người giống như bao tải từ trên cao rơi xuống.
Chính là Thạch Lỗi.
Lão ta bị trụ lớn Tinh Lan đánh vào, kéo dài đến mười lăm hơi thở, nhưng vẫn chưa chết, vẫn còn chiến lực. Chỉ là toàn bộ phần đầu bị cháy đen một mảnh, cảm giác ngũ quan đều trở nên mơ hồ, chẳng khác nào ngọn nến hòa tan cùng một chỗ.
Rống.
Thạch Lỗi đột nhiên mở mắt, con ngươi màu vàng bắn ra ánh sáng hung ác trước nay chưa từng có.
Trong lòng lão ta tràn ngập sự phẫn nộ, rốt cuộc lấy ra át chủ bài lớn nhất.
Thổ đạo, Biến Hóa đạo, hai sát chiêu tiên đạo Vương Lũy Sơn Tiên Hầu Vương Biến Hóa.
Tiên cương Thất Tinh Tử lao xuống, đột nhiên bị kim mang bộc phát đẩy ngược ra ngoài. Sau khi kim mang tản đi, một con khỉ cao năm trượng xuất hiện.
Toàn thân con khỉ có màu vàng, giống như khoác lên người một bộ kim giáp, bắp thịt cả người căng lên, chẳng khác nào một hòn đá, cặp mắt vàng to lớn tản ra uy nghiêm, hiện lên cái bóng của tiên cương Thất Tinh Tử.
Bàn tay rất lớn với những móng tay màu đỏ dài như lợi kiếm, kéo dài xuống đất, quả thật là hai cặp quái trảo dữ tợn.
Khóe miệng mở ra, răng nanh xuất hiện trong miệng, sau đó nhô ra ngoài, hung ác như Ma Thần giáng xuống nhân gian.
Một bên là Tiên Hầu Vương, một bên là tiên cương Thất Tinh Tử. Cả hai giằng co, nhất thời đều không ra tay.
Hắc Lâu Lan chấn động, biết hai bên không động thì thôi, đã động sẽ là một trận chiến kinh thiên động địa. Nàng ta không nhịn được, thúc giục Phương Nguyên: “Nhanh lên, tình thế càng lúc càng phiền toái.”
“Được rồi, được rồi, nhưng không có tiên cổ, chỉ có thể kiên trì nửa khắc mà thôi. Thời gian đến, tiên khiếu nhất định phải bám rễ sinh chồi.” Phương Nguyên loay hoay đến đầu óc choáng váng, động tác của tám cánh tay khiến người ta phải hoa cả mắt.
Hắn thở ra một hơi, nhìn lên bầu trời, Tiên Hầu Vương uy phong lẫm lẫm và tiên cương Thất Tinh Tử tiên quang lượn lờ đập vào mắt hắn.
Tiên Hầu Vương chuyển động cặp mắt vàng, dùng khóe mắt liếc nhìn Phương Nguyên và Hắc Lâu Lan.
Phương Nguyên dùng thủ đoạn ngụy trang, nhưng không lừa được Thạch Lỗi.
Con ngươi Phương Nguyên co rụt lại: “Lão ta phát hiện rồi, mau cất thi thể đi.”
Gương mặt Hắc Lâu Lan tràn ngập ngưng trọng, vội vàng níu một chân Vạn Tượng Tinh Quân, một tay thả gã vào trong tiên khiếu.
Lúc này, tiên cương Thất Tinh Tử đột nhiên ngửa mặt thét dài.
Tiếng thét truyền khắp thiên địa, từng cột sáng tinh quang từ trên cao bay thẳng xuống.
Bên trong cột sáng bước ra từng con hoang thú như gấu Toản, chuột Phi Kiếm, chó Tinh Hoang, tê tê hoàng kim….
Sau khi suy nghĩ một lát, tiên cương Thất Tinh Tử bắt đầu phát huy ưu thế động thiên, na di hoang thú từ trong bảy không gian đến, triển khai một trận quần ẩu khổng lồ.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Phương Nguyên không nói hai lời, vội thúc giục cổ Định Tiên Du.
Tiên Hầu Vương biến sắc.
Hắc Lâu Lan chui vào tiên khiếu của Phương Nguyên. Sau mấy hơi, hai người biến mất ngay tại chỗ.
“Định Tiên Du, tiên cương… Phương Nguyên…” Trong đầu Tiên Hầu Vương xuất hiện ba chữ. Tiên cương Thất Tinh Tử một lần nữa xông lên. Thạch Lỗi dũng mãnh gan dạ, nhưng không ngu xuẩn đến mức tiếp tục chiến đấu.
Lão ta phi thân xuống dưới, chạy đến bên cạnh một gốc cây bị gãy, nhét hai đoạn cây vào trong tiên khiếu nhà mình.
Vèo.
Một đạo tinh quang vạch phá bầu trời, xuyên qua cơ thể Tiên Hầu Vương, là sát chiêu tiên đạo của Thất Tinh Tử, Nhất Tinh Chỉ.
Thạch Lỗi trúng chiêu, nhưng cơ thể chỉ run lên, một lần nữa nhào về phía thi thể heo Phi Thiên.
Lão ta đã sinh lòng thoái ý, muốn trước khi đi vớt vát lại được một chút nào đó.
Lão ta bị tiên cương Thất Tinh Tử điên cuồng công kích. Khi chạy đến bên cạnh thi thể heo Cương Phi Thiên, lão đưa tay ra chộp, lại chộp vào khoảng không.
“Cái gì?” Thạch Lỗi kinh hãi, nhìn thấy trong tay đầy phàm cổ bị bóp nát. Lão ta ngây ra một lúc, chợt nổi giận, nhất định là Phương Nguyên giở trò quỷ.
Oành.
Sau một khắc, một trụ lớn Tinh Lan rắn chắc đánh trúng lưng Tiên Hầu Vương, đánh lão ta phải nằm rạp xuống.
Tiên Hầu Vương Thạch Lỗi bị trụ Tinh Lan đánh trúng, bịch một tiếng ngã nhào xuống đất như chó đớp cứt.
Lão ta nổi giận gầm lên, phun miếng bùn trong miệng ra, vội vàng đứng lên.
Thạch Lỗi chẳng quan tâm tiên cương Thất Tinh Tử trên bầu trời, nhớ đến thi thể dơi Tinh Ma, vội vàng chạy đến địa điểm trong trí nhớ.