Cố Chấp Ngọt

Chương 94: Ngoại truyện 10



Nam Từ hoàn toàn không biết về chuyện hôn lễ mà Hoắc Lâm dặn dò trợ lý Trương.

Nam Từ cũng không suy nghĩ nhiều, cô cảm thấy bọn họ vừa mới đăng ký kết hôn, cũng chưa được mấy ngày, nên có lẽ bước kế tiếp cũng không cần gấp.

Cho nên những ngày này, mỗi lần trợ lý Trương vào văn phòng tìm Hoắc Lâm, bộ dáng lúc nào cũng rất bí ẩn, cô cũng không nghĩ nhiều, cho là bọn họ đang bàn chuyện bí mật của công ty.

Hôm nay, đến giờ tan việc rồi mà Hoắc Lâm còn chưa xong việc, trước đó Nam Từ đã hẹn với Cố Phán, cho nên nhân dịp anh chưa tan làm thì nhắn tin cho anh.

Đầu tiên cô vẫn gởi một ký hiệu con thỏ mà Hoắc Lâm thích nhất, con thỏ với hai lỗ tai cụp xuống, ánh mắt mở to, vừa ngốc vừa đáng yêu.

Trên màn hình, con thỏ vừa vẫy tay vừa nói “Hi”.

Tiếp đó, Nam Từ nhấn nút ghi âm, bắt đầu nói: “Hoắc tiên sinh, vì anh tăng ca, cho nên bà xã anh hẹn ăn cơm với bạn thân. Sau khi anh tan họp, phiền anh nhớ kỹ lời em, nói trợ lý Trương chuẩn bị cơm tối cho anh, nếu như em phát hiện anh không ăn cơm thì anh sẽ biết tay em!”

Chữ đã được đánh xong, cô lập tức gởi cho Hoắc Lâm.

Sau đó, cô ném di động qua một bên, bắt đầu thu dọn bản vẽ và đồ đạc trên bàn, chuẩn bị ra về.

Đồng nghiệp ở bên cạnh thấy cô sắp đi, còn kinh ngạc hỏi cô: “Bà chủ tan làm rồi à?”

Xưng hô “Bà chủ” này đã được truyền đi rất nhiều ngày, từ sau khi Hoắc Lâm công khai tin tức kết hôn, thì đồng nghiệp trong công ty đã đùa giỡn gọi cô là bà chủ, dần dà mọi người gọi quen miệng nên cũng không đổi lại.

Mới đầu Nam Từ rất ngượng, cô về nói chuyện này với Hoắc Lâm, hy vọng anh có thể nói mọi người đừng gọi khoa trương như vậy.

Kết quả Hoắc Lâm chỉ hững hờ đáp: “Không gọi là bà chủ thì gọi là gì?”

Nam Từ nói gọi gì mà không được, dù sao cô cũng không muốn khoa trương, trong công ty đã đồn ầm lên thế, nói không chừng sẽ có ngày đến tai của công ty đối tác, đến lúc đó… Cô sẽ có cảm giác rất kỳ quái.

Ai dè sau khi Hoắc Lâm nghe lý do cô nói xong, còn lườm cô một chút, đáy mắt còn có tia nguy hiểm.

“Sao? Em không muốn để nhiều người biết, rồi lại để cho người khác hiểu lầm là còn độc thân, rồi người ta lại vô tư gọi em là bà xã sao?”

Nam Từ: “…”

Cô coi như cũng hiểu, chuyện này xem như không được thông qua.

Thấy nói chuyện phải trái với anh không được, nên cô đành từ bỏ.

Mà sau đó trong công ty đổi cách xưng hô với cô, cô cũng dần dần quen, sự xấu hổ ban đầu đã mất, mà thay vào đó là cô cũng đáp lại rất tự nhiên.

Cho nên lúc này, có đồng nghiệp hỏi cô, cô cũng trực tiếp cười đáp trả: “Ừ.”

“À, tôi nghe nói ông chủ còn đang họp trên lầu, cô lên lầu tìm ông chủ sao?”

Nam Từ lắc đầu: “Không, tôi đi gặp bạn.”

Đồng nghiệp nghe xong thì trong lòng không khỏi kinh ngạc.

Trong công ty không ai mà không biết ông chủ này bình thường rất thích ở chung một chỗ với bà chủ.

Sáng sớm đến công ty, hai người cũng phải nói tới tới lui lui một lúc lâu mới trở về ai làm việc nấy, đến giờ ăn trưa cũng tự mình tới đón bà chủ, có một lần vào giờ nghỉ trưa, bà chủ đi toilet, ông chủ tới không thấy người, sắc mặt lập tức không vui. Vừa quay đầu lại thấy bà chủ về, thì sắc mặt lập tức vui vẻ trở lại.

Cho nên gần đây trong công ty đồn nói bà chủ chính là bùa bảo hộ của mọi người, chỉ cần bà chủ ở công ty, thì cho dù ông chủ có nổi giận, cũng sẽ không đáng sợ như trước.

Nhưng nếu như bà chủ không ở đây…

Người đồng nghiệp này bỗng nhiên cảm thấy thương cảm cho các quản lý cấp cao đang họp với ông chủ, chậc chậc, lát nữa ông chủ biết bà chủ tan làm sớm, không biết có lên cơn bắt những người kia tăng ca không.

Nam Từ đang nghĩ ngợi đâu đâu, thì điện thoại bỗng nhiên đổ chuông.

Nam Từ nhìn qua, trên màn hình hiện ra ba chữ “Hoắc tiên sinh”, cô có chút bất ngờ, bởi vì cô vừa mới nhắn tin cho anh, và trong lúc họp thì anh thường sẽ không chú ý đến điện thoại, sao lần này lại nhanh như vậy? Chẳng lẽ họp xong rồi?

Cô kẹp điện thoại ở bên tai, vừa nghe vừa thu dọn đồ đạc: “Alo? Anh họp xong rồi à?”

Đầu bên kia, Hoắc Lâm đứng sát cửa sổ, mắt nhìn ra bên ngoài, đáp: “Ừ, đang nghỉ giữa giờ.”

Các vị quản lý: “…”

Cái gì mà nghỉ giữa giờ???

Bọn họ đang họp rất sôi nổi, mà lại rất kích động!!

Kết quả điện thoại ông chủ vang lên! Hơn nữa lại không phải điện thoại chuyên dùng cho công việc!

Sau đó chưa tới vài giây, sắc mặt ông chủ lập tức thay đổi, đúng lúc đó có một vị quản lý đang nói đến hạng mục quan trọng, ông chủ trực tiếp giơ tay ý bảo dừng lại, sau đó đứng dậy cầm điện thoại đi đến bên cửa sổ.

Rồi sau đó… Ừ, đại khái là bọn họ cũng đoán được là ai vừa mới nhắn tin cho ông chủ, và ông chủ đang gọi điện thoại cho ai.

Nam Từ nhìn đồng hồ, còn nói: “Vậy lát nữa anh họp xong, thì nhớ lời em dặn là phải ăn cơm tối, không được bỏ bữa, anh bị bệnh đau bao tử, phải chú ý giữ sức khỏe.”

Hoắc Lâm yên lặng, mắt nhìn dòng xe cộ đang di chuyển trên đường, nói: “Nhóm quản lý lát nữa tăng ca sẽ có bà xã tới đưa cơm, còn bà xã của anh thì lại vứt anh một bên để đi chơi hả?”

“…” Nam Từ bất đắc dĩ: “Sao lại nói em vứt anh sang một bên, Cố Phán hẹn em mấy ngày trước rồi, mà hôm nay em mới rảnh để gặp. Vả lại anh cũng đang họp mà, mau quay lại họp đi, em đi gặp Cố Phán đây!”

Nói xong, cô trực tiếp cúp điện thoại, cũng không cho Hoắc Lâm có cơ hội phản bác.

Hoắc Lâm nhíu nhíu mày, dừng nửa ngày mới quay lại chỗ ngồi.

“Tiếp tục.” Sắc mặt anh không thay đổi.

Nhóm quản lý có thể thấy sắc mặt anh dần nặng nề hơn, nên lúc nói chuyện cũng không còn sôi nổi như lúc nãy, từng lời nói và hành động đều cực kỳ cẩn thận, sợ câu vô ý nào đó làm phật lòng ông chủ.

Cuối cùng, sau khi vị quản lý kia trình bày xong, thử mở miệng thăm dò: “Ông chủ… Ngài cảm thấy phương án này thế nào?”

Hoắc Lâm tay cầm điện thoại, nhẹ đập góc cạnh điện thoại lên mặt bàn, phát ra tiếng “Cộp cộp”.

Tiếp đó, anh khẽ nhếch môi, gương mặt tuấn tú cười như không cười.

Anh nói: “Đây chính là phương án mà các vị muốn tôi lãng phí giờ tan làm để nghe sao?”

Nhóm quản lý nghe xong, lập tức hiểu ra…

Ông chủ chắc chắc vừa bị bà chủ làm gì đó nên không vui, nên giận cá chém thớt qua bên này.

Chưa đầy một giây sau, Hoắc Lâm lập tức chỉ ra những điểm không tốt và nhược điểm chí mạng của phương án, cuối cùng, anh lạnh mặt giương mắt lên nhìn những người kia.

“Đêm nay tăng ca làm lại phương án, nếu như không được thì làm suốt đêm, không được nữa thì trực tiếp đến phòng nhân sự nhận lương tháng này.” Giọng điệu Hoắc Lâm còn lạnh hơn cả ánh mắt, “Công ty tôi không muốn chứa chấp những kẻ vô dụng.”

Nhóm quản lý khóc không ra nước mắt, xem ra lời đồn quả không sai, tâm tình của ông chủ đúng là do bà chủ quyết định mà!!

Bọn họ muốn góp tiền tặng bà chủ chút quà, để bà chủ giúp bọn họ bảo toàn tính mạng.

Thật là đáng sợ!

~

Nam Từ và Cố Phán hẹn gặp nhau ở một quán gần công ty, lúc nói chuyện điện thoại với Cố Phán, cô cũng có nói là sau khi ăn cơm xong sẽ quay về công ty tìm Hoắc Lâm, cho nên Cố Phán hiểu, chọn một quán ăn ở gần công ty Hoắc Lâm.

Lúc đến phòng ăn, Cố Phán đã chờ sẵn ở đó, phía sau cô ta còn có hai người bảo vệ, nhìn biểu hiện của Cố Phán có vẻ không vui.

Nam Từ đi tới, ngồi xuống ghế sô pha đối diện Cố Phán.

Cô giương mắt nhìn nhìn, hỏi: “Chuyện là sao đây?”

Không biết Cố Phán đã làm ra chuyện gì kinh thiên động địa, khiến Thẩm Mộ Ngạn lại cho người giám sát cô ta.

Cố Phán liếc mắt, không nhìn Nam Từ, mà ngược lại nói với hai người bảo vệ: “Hai người cách xa tôi mười mét, ok?”

Hai bảo vệ mặt mày rất nghiêm túc, một người trong đó mở miệng: “Đại tiểu thư, tổng giám đốc đã ra lệnh, ngày hôm nay phạm vi hoạt động của tiểu thư phải nằm trong tầm mắt của chúng tôi, xin tiểu thư đừng làm khó dễ.’

“Bộ hai người bị mù hả? Xa mười mét cũng không thấy tôi nữa?” Cố Phán quay đầu lại nhìn: “Lặp lại lần nữa, cách xa bọn tôi ra một chút!”

Nam Từ thấy không khí ngày càng căng thẳng, vội vàng lên tiếng giảng hòa, cười nói với hai bảo vệ: “Bọn tôi chỉ nói chuyện thôi, chắc chắn sẽ không đi đâu hết, hai người đứng xa ra một chút cũng không sao.”

Hai bảo vệ khó xử, liếc mắt nhìn nhau, lại nhìn sắc mặt Cố Phán một chút, lựa chọn lùi lại, đi tới góc tường cách đó không xa.

Nam Từ mắt nhìn hai người kia, rồi lại nhìn Cố Phán: “Rốt cuộc là có chuyện gì rồi?”

“Đừng nói nữa.” Cố Phán bực bội: “Trước đó chẳng phải chị đưa ban nhạc đi biểu diễn ở khắp nơi sao, sau đó chẳng hiểu thế nào lại bị chụp lén lúc chị và một cậu tiểu thịt tươi đang đứng gần nhau… Có trời mới biết, ngày đó chị mê ca nhạc nên chen lấn vô tình đứng cạnh cậu ta mà thôi!”

Nam Từ có chút buồn cười, nhìn hỏi: “Sau đó bị đưa lên hot search, bị tổng giám đốc Thẩm phát hiện?”

“Làm gì có! Còn chưa tới mức đó! Chỉ là ảnh chụp được đưa tới chỗ anh ấy, anh ấy cứ như vậy!” Cố Phán cực kỳ tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói, “Quả thật mắc bệnh tâm thần mà! Chị giải thích thế nào cũng không nghe! Sau đó còn nói bởi vì quá nuông chiều chị, cho nên sau này không thể tin lời chị nói nữa! Em nói xem có phải người đàn ông đó bị bệnh nặng quá rồi không!”

Nam Từ cong môi cười, ngầm ám chỉ cô rất hiểu vì cũng từng trải qua: “Không phải lúc trước chị khuyên em, Hoắc Lâm hành động như vậy là do lòng ham muốn chiếm hữu quá mạnh, sao bây giờ đến lượt tổng giám đốc Thẩm thì thành bệnh nhân tâm thần rồi”

Cố Phán nhẹ liếc Nam Từ: “Hoắc Tam cũng mắc bệnh tâm thần! Bọn họ đều có bệnh nên mới là anh em tốt được!”

Nam Từ bật cười, chỉ cảm thấy Cố Phán càng lúc càng đáng yêu, nhân viên phục vụ tới, bọn họ vừa nhìn thực đơn vừa nói: “Thôi được rồi, trở về phải tìm tổng giám đốc Thẩm trò chuyện, anh ấy sẽ tin tưởng chị thôi. Lúc trước Hoắc Lâm cũng có kém gì tổng giám đốc Thẩm đâu, sau này không phải tốt hơn rồi sao? Có lẽ là do hai người nói chuyện chưa đủ.”

“Ngược lại chị thật sự rất muốn ngồi xuống nói chuyện với anh ấy! Nhưng nói chuyện chưa ra đâu vào đâu thì anh ấy đã… Khụ, thôi được rồi, dù sao đàn ông cũng toàn là móng heo!”

Nói đến đây, Cố Phán làm như nhớ ra gì đó, không nói chuyện của mình nữa, ngược lại hỏi Nam Từ: “Hai người cũng đã đăng ký kết hôn rồi, Hoắc Tam cũng thông báo cho nhân dân cả nước biết em là người đã kết hôn rồi, dự định khi nào đến bước kế tiếp? Hôn lễ như thế nào? Chị nói nè, chị nhất định phải làm phù dâu! Mặc váy đầm thiệt đẹp, sau đó quyến rũ hết ánh mắt của những thanh niên có mặt ở đó, để lão Thẩm tức chết đi! Ai bảo anh ấy không tin chị chứ! Hừ!”

Nam Từ cười cười, chọn món cho mình, sau đó lại hỏi Cố Phán ăn gì, cô ta thuận miệng gọi món, sau khi nhân viên phục vụ đi rồi, thấy Nam Từ chưa trả lời, vội vàng hỏi: “Sao sao, bước kế tiếp như thế nào đây?”

Nam Từ lắc lắc đầu, uống một ngụm nước chanh: “Chưa tính gì hết, em cũng không gấp, nên cũng chưa hỏi Hoắc Lâm.”

“Trời ơi, sao em hiền quá vậy!” Cố Phán tiếp tục nói, “Em nghĩ đi, cầu hôn cũng không có, nhẫn thì tạm thời coi như cũng không có luôn, ừ thì… Mặc dù viên kim cương rất khiến người khác ghen tỵ, nhưng cũng không thể tính đó là một chiếc nhẫn hoàn chỉnh được! Hiện tại Hoắc Tam lại không để tâm đến chuyện hôn lễ, anh ấy đang suy nghĩ cái gì vậy, không biết hôn lễ là mơ ước cả đời của người con gái sao!”

Nam Từ nhướn mày: “Cũng không phải không để tâm, mà hôm qua… Khụ, còn nói muốn mau chóng có em bé.”

Lúc này Cố Phán càng cao giọng hơn: “Cái quái gì vậy! Coi chuyện có em bé quan trọng hơn cả chuyện hôn lễ á?!”

“Chắc là do em không vội?” Nam Từ nói: “Em thật ra cũng không vội lắm, em luôn cảm thấy hôn lễ rất phức tạp, mà Hoắc Lâm lại làm ăn lớn, lễ cưới chắc chắn sẽ có rất nhiều người tới tham dự, nghĩ đến đã đủ mệt rồi. Cho nên từ từ rồi làm cũng được.”

Cố Phán chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cuối cùng thở dài, nói: “Thôi em vui là được rồi.”

Vừa dứt tiếng, điện thoại bỗng vang lên một tiếng “Đing”.

Cố Phán vừa nói chuyện vừa nhìn thoáng qua, nhận thấy là hot search top đầu của Weibo, lúc đầu không có biểu hiện hứng thú gì, kết quả một giây sau, ánh mắt lập tức trợn trừng.

Ngay sau đó, Cố Phán nhìn Nam Từ: “Chị rút lại lời vừa nói.”

“Hả?”

“Hoắc Tam không phải không để ý, mà còn quá sức để tâm đến! Cực kỳ để bụng!” Sau đó đưa di động đến trước mặt Nam Từ: “Em tự coi đi!”

Ánh mắt Nam Từ tập trung trên màn hình điện thoại của Cố Phán, tiếp đó cũng vô thức trợn mắt.

“Đầu tháng sau, ca sĩ xinh đẹp mới nổi trong đêm lễ hội âm nhạc sẽ làm lễ thành hôn với tổng giám đốc bí ẩn.”

Cái kiểu viết khoa trương này chắc chỉ có trợ lý Trương mới nghĩ ra.

Nam Từ nhấn vào, phát hiện còn có một bài báo.

‘Theo nguồn tin cho hay, vị tổng giám đốc bí ẩn đã thuê hòn đảo XX ở nước ngoài, chuẩn bị cử hành hôn lễ với Nam tiểu thư. Khách tham dự tiệc cưới sẽ được tặng một viên kim cương một carat!

Không chỉ như vậy, áo cưới của cô dâu sẽ có tổng cộng mười mấy bộ được thiết kế bởi nhà thiết kế nổi tiếng thế giới, trong đó có mấy bộ sẽ được đính kim cương, cực kỳ xa hoa!

Biên tập viên tôi đây thật sự rất ghen tỵ, ghen tỵ bởi vì Nam tiểu thư lại có thể gả cho một người hoàn hảo đến như vậy, chúc cô hạnh phúc!’

Nam Từ: “…”

Trợ lý Trương thật sự giỏi nịnh hót, cuối cùng vẫn không quên khen ngợi ông chủ của anh ta, Nam Từ quả thật không biết nói sao.

Mà chuyện quái gì đang xảy ra vậy! Nếu như đây là sự thật, chẳng phải là…

Chỉ còn hơn nửa tháng nữa là đến hôn lễ rồi sao?!

Nghĩ tới đây, cô nhịn không được, lấy điện thoại gọi cho Hoắc Lâm.

Hoắc Lâm bắt máy rất nhanh: “Xong rồi à?”

“…” Cô mới ngồi chưa được mười phút! Kết thúc cái gì!

Dừng một chút, cô sắp xếp lại lời nói: “Hoắc tiên sinh, em vừa đọc được một tin, không biết là thật hay giả.”

“Sao?”

“Trên mạng nói em đầu tháng sau sẽ kết hôn, nhưng em là người trong cuộc lại không biết gì hết.”

Hoắc Lâm cười cười: “Thì bây giờ em biết rồi đó.”

“…” Nam Từ tức giận đến mức muốn quay về công ty đấm anh một phát, “Anh để trợ lý Trương làm chuyện này sao?!”

“Ừ.”

“Anh làm cái gì vậy, bọn họ vừa khen em mấy câu nữ thần thôi mà, chuyện này cũng quá khoa trương rồi!”

“Khoa trương! Không, bảo bối, điều anh muốn chính là nói cho bọn họ biết, nữ thần của bọn họ đã là người phụ nữ của anh, mà lại còn hợp pháp nữa.” Giọng nói Hoắc Lâm uể oải: “Bảo bối, có một số việc không thể kéo dài, càng để lâu thì người ta lại nuôi hy vọng, chỉ có tự tay bóp chết hy vọng thì mới tốt cho tất cả mọi người.”

Nam Từ: “…”

Rốt cuộc đây là kiểu ngụy biện gì? Những cư dân mạng chỉ tùy tiện gọi vậy thôi, mà Hoắc Lâm đã ăn dấm chua đến mức vậy rồi sao? Còn làm ra mấy chuyện trời ơi này nữa!

“Vậy em hỏi anh, những gì về hôn lễ được viết trong bài báo là sự thật à?”

“Có lẽ vậy, anh giao cho trợ lý Trương xử lý, còn viết gì thì anh không hỏi.”

Nam Từ nghiến răng nói: “Vậy anh có biết trợ lý Trương viết là mỗi khách mời sẽ được tặng một viên kim cương một carat không!!”

Hoắc Lâm nghe xong cũng không quá để tâm, chỉ thuận miệng đáp: “Vậy sao?”

“Vậy? Sao? Hoắc tiên sinh, mặc dù em biết tài sản của anh nhiều đếm không hết, nhưng cũng không thể tiêu xài hoang phí như vậy!”

Cô cũng không biết câu nào đã đâm chọt đến anh, anh lại bật cười: “Bảo bối của anh bắt đầu học được cách quản túi tiền của chồng rồi à.”

Hiện tại Nam Từ cực kỳ hối hận, trước đó Hoắc Lâm có nói là sẽ chuyển hết mọi tài sản sang tên cô, nhưng cô từ chối.

Sớm biết anh tùy tiện để trợ Trương tiêu xài như thế, thì không bằng để cô giữ đi! Ít ra cũng không lãng phí quá nhiều như vậy!

Thế là cô nói: “Bây giờ em muốn anh sang tên hết tất cả tài sản cho em còn được không?”

“Được.” Hoắc Lâm vừa nói vừa cười: “Vì bảo bối của anh, anh cam tâm biến thành kẻ nghèo hèn.”

“…”

Cô không ngờ anh lại nói vậy, cảm xúc bực bội bị đình trệ, thay vào đó gương mặt cô đỏ lên vì xấu hổ.

Cô chột dạ nhìn Cố Phán đang cười trộm ở đối diện, hắng giọng một cái, nói: “Được rồi, tiền đã bỏ ra rồi, chút tiền còn lại của anh em xen vào làm gì.”

Hoắc Lâm cũng thuận nước đẩy thuyền: “Ừ, bà xã của anh nói cái gì cũng đúng.”

Hoắc Lâm: “Cho nên tí nữa bà xã của anh sẽ dẫn anh đi ăn tối chứ?”

Tiếp đó, giọng nói của anh rất thấp, mang theo chút nhõng nhẽo khiến người khác tan chảy.

“Bảo bối, anh đói.”