Có Chết Cũng Không Ly Hôn

Chương 49: “Anh muốn hẹn hò với em?”



Mục Noãn Tô làm mặt quỷ với anh, cái lưỡi dài lè qua một bên: “Lời nói hay không nói hai lần!”

Hoắc Chi Châu bị cô chọc tức đến bật cười, đặt hai tay lên mặt cô rồi áp mặt vào: “Đó là lời hay của em đấy à, hử?”

Hai người nháo loạn một lúc, Hoắc Chi Châu buộc phải thừa nhận rằng mặc dù lần đầu tiên không quá thành thạo, nhưng vẫn tiến bộ thần tốc, là một học sinh giỏi.

Sau đó, anh ôm người nọ vào thư phòng, đặt cô lên ghế sô pha. Mới mở laptop xử lý công việc của mình.

Mục Noãn Tô nhàm chán lướt Weibo.

Đột nhiên phát hiện Weibo của mình được một tài khoản bát quái “Vạch trần chuyện bí mật trên mạng” share lại, cái tài khoản Weibo này chuyên để ý đến những tài khoản nổi tiếng trên mạng và hóng chuyện đời tư của bọn họ.

Phong cách bình luận trên Weibo này hoàn toàn không giống với phong cách của mình.

Hầu hết các bình luận trên Weibo của cô đều do fans hâm mộ đăng, nội dung chủ yếu là thải rắm cầu vồng. Nhưng số người theo dõi tài khoản này, toàn có ấn tượng không tốt về người nổi tiếng và những bình luận cũng vô cùng cay nghiệt.

“Có thể nhìn ra những tấm ảnh chụp này đã qua chỉnh sửa, quay video có thể xem được sao?

“Đậu Yểu thậm chí còn không dám đến đại hội của những người nổi tiếng mà, động thái này khẳng định có gì đó không ổn.”

“Ai cho cô ta dũng khí đi quay MV vậy? Không phải hoa khôi giảng đường của đại học A là Mạnh Nhứ sao? Tại sao Mạnh Nhứ không quay?”

“Đúng đó! Mạnh Nhứ có quay một bộ phim truyền hình, giá trị nhan sắc cũng ok. Tại sao Đậu Yểu không biết xấu hổ thế?”

“Có một số người khuôn mặt trông buôn nồn quá phải không? Thần thái của Đậu Yểu cũng có thể quay phim sao?!”

“Không phải Đậu Yểu chưa từng đăng clip à. MV này ra mắt, sợ rằng mặt của các người sẽ bị đánh sưng đấy.”

“Chỉ sợ đám Fans hâm mộ kia bị vả vào mặt thôi.”

…….

Nhìn thấy những bình luận bên dưới chướng khí mù mịt, Mục Noãn Tô không thể xem tiếp thở dài một hơi.

Cô chỉ là một người nổi tiếng nhỏ nhoi, cũng không ít lần bị công kích trên mạng, mặc dù biết là khó tránh khỏi, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không thoải mái. Những ngôi sao sống dưới ánh đèn sân khấu thực sự cần có tố chất tâm lý rất mạnh.

Một tiếng thở dài nhẹ lọt vào tai Hoắc Chi Châu, anh ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy Mục Noãn Tô ngẩn người xem điện thoại, còn nhíu mày, không biết suy nghĩ cái gì.

Anh im lặng nhìn người đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình một lúc, ho nhẹ một tiếng.

Mục Noãn Tô hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn về phía anh.

“Tô Tô, có muốn đi xem phim không?” Hoắc Chi Châu chậm rãi lên tiếng, dừng một lúc bổ sung thêm: “Chúng ta chưa từng cùng nhau đi xem phim điện ảnh.”

Hoắc Chi Châu rủ cô đi xem phim?

“Anh muốn hẹn hò với em à?” Mục Noãn Tô kinh ngạc lên tiếng.

Bọn họ bỏ qua trình tự yêu đương trực tiếp nhảy vọt đến kết hôn. Đã lâu như vậy, dường như chưa bao giờ có một buổi hẹn hò đàng hoàng.

Hoắc Chi Châu “Ừ” một tiếng, “Mời em đi xem [Mộng Nguyệt]”

Mấy ngày qua, danh tiếng của nó và doanh thu phòng vé đang dần tăng cao. Doanh thu phòng vé ngày hôm qua chỉ đứng sau một bộ phim bom tấn nước ngoài, điều này hoàn toàn vượt khỏi dự kiến của mọi người.

Vốn dĩ, kỳ vọng của mọi người đối với bộ phim [Mộng Nguyệt] là đoạt giải thưởng phim điện ảnh mà thôi, thể loại phim văn nghệ này nhìn chung không chiếm ưu thế doanh thu phòng vé. Nhưng hôm nay, vận thế của [Mộng Nguyệt] lại tốt không ngờ đến, tỷ suất người xem gần như đứng vị trí số một, các rạp phim cũng điều chỉnh sắp xếp để nó đứng đầu, còn tăng số lượng suất chiếu lên.

Mức độ phổ biến gần đây của nam chính Cố Hoài Lương cũng trở nên cực kỳ cao, thường xuyên xuất hiện trên hot search của Weibo.

Trong khoảng thời gian này Mục Noãn Tô thường xuyên xem các bài bình luận phim, cũng cảm thấy rất hứng thú đối với bộ phim này. Sau khi nghe Hoắc Chi Châu nói xong, càng vô cùng hứng thú, đôi mắt sáng ngời nhìn anh: “Lúc nào thì đi xem?”

“Ngày mai.” Hoắc Chi Châu ngẫm nghĩ rồi nói, “Cho em nghỉ ngơi một ngày.”

*

[Mộng Nguyệt] chủ yếu kể về cuộc sống thăng trầm của phi công Phó Thanh thời dân quốc. Anh ta vốn là con cháu của một nhà gia thế nhưng lại bướng bỉnh vô lễ, khi còn học trung học anh ta được ba của mình gửi đến học viện quân sự Hoàng Bộ, sau đó thi đậu phi công. Sau khi trải qua một loạt sự kiện, anh ta dần trở nên ổn trọng thành thục hơn, đặt đại nghĩa quốc gia ở trong lòng. Cuối cùng trong một cuộc chiến tranh, để đề phòng kẻ thù tấn công vào khu dân cư, anh ta đã lái máy bay chiến đấu với kẻ thù, sau cùng tử trận cùng kẻ thù.

Ngoại trừ nợ nước thù nhà, tình yêu của nam nữ chính cũng khiến cho người ta vô cùng cảm động. Nhân vật nữ chính có nhũ danh là Nguyệt. Hai người gặp nhau trong một buổi tiệc khiêu vũ ở trường, yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên rồi lâm vào bể tình.

Đáng tiếc, thời đại chiến tranh loạn lạc, bên nhau lâu dài trở thành một điều xa xỉ.

Trong phim, Phó Thanh nói với Nguyệt rằng, chờ anh ta chiến đấu trở về sẽ cho cô ấy một hôn lễ hoàn mỹ. Phó Thanh đi rồi, Nguyệt một mình ở nhà chờ anh ta vừa tự may áo cưới cho chính mình.

Cuối phim, Phó Thanh lái máy bay đối phó với kẻ thù, Nguyệt ở nhà tự tay may chiếc váy cưới màu đỏ, đường thêu trên chiếc áo cưới đẹp đến chói mắt.

Khi máy bay của Phó Thanh bị trúng đạn nhanh chóng rơi xuống, bên kia Nguyệt mỉm cười mặc vào chiếc áo cưới mình vừa may xong.

Hình ảnh bi tráng cùng vui sướng giao nhau, hòa với âm nhạc thê lương, bên trong rạp chiếu phim không ai không xúc động.

Tất cả mọi người đều biết, chiến tranh sẽ luôn giành thắng lợi. Nhưng Nguyệt cuối cùng không thể chờ được chú rể của mình trở về.

……..

Mục Noãn Tô xem phim xong, ngồi trên ghế khóc thảm thiết.

Cô đột nhiên có chút hối hận khi đi xem bộ phim này cùng Hoắc Chi Châu. Khóc quá khó coi, còn giống như một con ngốc. Rất tổn hại hình tượng.

Hoắc Chi Châu im lặng đưa khăn tay cho cô: “Đừng khóc.”

Anh không giỏi an ủi người khác, chỉ biết không ngừng vuốt đầu cô, nhẹn giọng an ủi.

Trải qua một lúc lâu Mục Noãn Tô mới bình tĩnh lại, đèn trong rạp đã sớm bật lên, có một số khán giả cũng giống như cô ngồi ở vị trí của mình vẫn chưa thoát khỏi bộ phim.

“Cố Hoài Lương diễn hay quá.” Mang theo đôi mắt đỏ hoe bước ra khỏi rạp phim, Mục Noãn Tô vẫn còn đang đắm chìm trong cuộc sống của Phó Thanh.

Sinh ra trong một thời đại đầy biến động, cho dù người sinh ra như Phó Thanh cũng khó tránh khỏi thăng trầm. So với hiện tại, bọn họ thực sự quá hạnh phúc.

Hoắc Chi Châu “Ừ” môt tiếng, thấp giọng an ủi vài câu, khoác vai cô đi về phía thang máy.

Hai người không phát hiện ra, có hai nữ sinh đang đi theo sau họ.

“Đó không phải là Mục Noãn Tô và bạn trai của cô ấy sao?” Nữ sinh tóc ngắn hỏi người bên cạnh.

“Chắc là vậy.” Nữ sinh tóc dài khóe miệng nhếch lên, khinh thường nói: “Cậu xem cô ta kìa, mùa hè còn chưa đến đã không thể chờ đợi được mặc đồ lộ hàng như vậy, thật không biết xấu hổ.”

Cô gái đi phía trước mặc một chiếc váy liền thân màu xanh da trời, bên ngoài khoác một cái áo len màu trắng, một đôi chân dài cứ thế lộ ra ngoài, không chỉ gầy mà còn thẳng nữa, trắng đến lóa mắt. Người đàn ông đi bên cạnh cao ráo, cho dù Mục Noãn Tô đi giày cao gót trước mặt anh cũng giống như chú chim non nép mình vào người nọ.

Động tác hai người thân mật, người đàn ông kia khoác vai cô, khi nói chuyện gần như kề sát vào tai cô. Chỉ đáng tiếc thay, bởi vì góc chụp có vấn đề nên không chụp được toàn bộ khuôn mặt của người đàn ông đó.

“Mau chụp đi!” Nữ sinh tóc dài nhìn chằm chằm hai người đang đi ở phía trước, mãi đến khi bọn họ sắp bước vào thang máy mới kịp phản ứng, nhanh chóng lấy điện thoại chụp hình lại.

“Cậu chụp cô ta làm gì?” Nữ sinh tóc ngắn khó hiểu.

Nữ sinh tóc dài nhún vai, “Ai biết được, nói không chừng có lúc dùng đến. Tốt xấu gì cũng là một người nổi tiếng trên mạng mà!”

Cô ta lạch cạnh gõ bàn phím điện thoại, lầm bầm nói: “Trước tiên gửi cho Mạnh Nhứ xem đã, xem cô ấy có biết người đàn ông này là ai không.”

Sau khi dùng bữa tối ở một nhà hàng riêng, Hoắc Chi Châu trực tiếp lái xe đưa Mục Noãn Tô về đại học A.

Trở lại trường học, Mục Noãn Tô trải qua khoảng thời gian của một sinh viên bình thường.

Trong khoảng thời gian này, ca khúc tốt nghiệp của đại học A coi như có chút nổi tiếng, các trường học khác đã học theo đại học A cải biên bài hát [Mùa hè cuối cùng] cho trường học của mình.

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, ca khúc [Mùa hè cuối cùng] lại lần nữa thịnh hành trên mạng.

Vào tháng năm, MV [Mùa hè cuối cùng] chính thức ra mắt.

Từ tòa nhà dạy học, nhà ăn, thư viện, sân thể thao, nam sinh chơi bóng rổ, cặp đôi tự học, nhân vật nam chính đàn ghi ta….. Những yếu tố quen thuộc trong vườn trường đều được thể hiện trong MV.

Nhân vật nữ chính mặc một chiếc áo phông màu trắng cùng quần yếm, thiếu nữ ngây thơ buộc tóc đuôi ngựa, đến lúc tốt nghiệp đã trở thành một mỹ nhân thành thục mặc áo sơmi trắng mang giày cao gót.

Toàn bộ MV đều mang màu sắc tươi mới, ánh sáng tự nhiên, tương tác qua lại giữa nam nữ chính tạo cảm giác mập mờ lại đẹp mắt, giống như một bộ phim thanh xuân vườn trường.

MV vừa được tung lên mạng, nhận được phản hồi tốt hơn mong đợi của mọi người.

Có lẽ bởi vì nhân vật nữ chính là Mục Noãn Tô, sau khi cô dùng tài khoản Đậu Yểu đăng lên, khu bình luận lập tức bùng nổ.

“Đẹp quá!”

“A a a a! Yểu Yểu thật xinh đẹp!”

“Những người nói thần thái của Yểu Yểu nhà tôi không tốt đâu rồi? Mau ra đây ăn vả nào!”

“Antifan mặt đau không hả? Cận cảnh khuôn mặt của Yểu Yểu không một góc chết, có phải làm tụi bây tức chết không?”

“Đừng so đo với đám antifan làm gì! Thè lưỡi liếm màn hình!”

“Nhân vật nam chính là anh chàng trai úp rổ* rất đẹp trai! Không biết cậu ta có bạn gái chưa?”

(*Úp rổ: Tay không đánh bóng vào rổ. Nguồn Baidu.)

“Cho xin Weibo của nam chính đi!!”

……

Không bao lâu, tài khoản Weibo của Đường Bạch bị tìm ra cùng số lượng người theo dõi tăng lên.

Ca khúc tốt nghiệp của đại học A may mắn được nổi tiếng trên mạng, hầu như tất cả sinh viên đại học A đều cao hứng, ý thức tôn vinh tập thể ngày càng tăng lên.

Người không hài lòng với chuyện này nhất, chính là Mạnh Nhứ.

Cô ta vốn dĩ cho rằng câu lạc bộ [Tân phong], quay MV không thể xuất ra cái bọt nước gì.

Nhưng cô ta tuyệt đối không ngờ đến, ca khúc tốt nghiệp của đại học A lại nổi tiếng trên mạng như vậy, ngay cả MV cũng tốt hơn nhiều so với trong tương tưởng của cô ta.

Cô ta hối hận đến ruột cũng thành màu xanh.

Hôm nay, trên đường quay trở về ký túc xá Mạnh Nhứ nhận được điện thoại của người đại diện.

“Mạnh Nhứ! Trường học của cô quay MV tại sao không nhận nó? Cơ hội tốt như vậy!”

Sắc mặt Mạnh Nhứ lập tức sa sầm: “Em cũng không ngờ đến! Lúc ấy không phải chị bảo đoán chừng không thể làm ra thành tựu gì sao!”

Người đại diện ảo não không thôi, “Tôi không biết câu lạc bộ của trường cô! Nếu như cô nói câu lạc bộ của cô tốt như vậy khẳng định tôi sẽ cho cô nhận nó! Cô xem bạn học của cô đã được bao nhiêu người theo dõi chỉ sau một đêm! Tất cả đều vì một cái video ngắn!”

“Video ngắn?” Mạnh Nhứ sững sờ.

“Để tôi gửi cho cô xem!” Người đại diện cúp điện thoại gửi một liên kết cho Mạnh Nhứ.

MV [Mùa hè cuối cùng] được người khác cắt ghét thành một video ngắn, hiện tại đã cán mốc một triệu lượt like.

Mạnh Nhứ nghiến răng mở bình luận xem, ảo não đến nổi ngay cả cơm cũng không muốn ăn.

“Rơi nước mắt, tuổi trẻ thật tốt!”

“Tôi rất muốn quay lại trường đại học!”

“Bài hát này cải biên lại hay lắm, tuy tôi không thi đậu đại học A, nhưng vô cùng đồng cảm.”

“Nhân vật nữ chính là ai vậy? Thật xinh đẹp.”

“Weibo @Đậu Yểu, nhận đi không cần cảm ơn.”

……..

Mạnh Nhứ xem qua loa mấy cái rồi thoát ra, nắm chặt điện thoại ngón tay hơi dùng sức, hận không thể ném điện thoại xuống đất.

Hiện nay các video ngắn được giới trẻ rất ưa chuộng, theo như cô ta biết, gần đây các video ngắn của một số người nổi tiếng đã được lên TV, có một số tham gia các show giải trí và một số thì đóng phim truyền hình.

Nếu như cô ta nhận đóng MV này, hiện giờ người được khen ngợi chính là cô ta rồi! Mặc kệ như thế nào, tăng mức độ nổi tiếng của mình là rất có lợi.

Lúc ấy cô ta bị trúng gió gì vậy? Một cơ hội tốt như thế lại chắp tay đưa cho Mục Noãn Tô!

Rõ ràng cô ta là người đầu tiên được chọn kia mà, hình tượng so với Mục Noãn Tô càng thích hợp hơn. Nhưng kết quả Mục Noãn Tô lại được món hời!

Càng nghĩ càng cảm thấy khó tiếp nhận, ghen tị như một con rắn độc chui vào lòng Mạnh Nhứ, nọc độc thiêu đốt cuộc sống hàng ngày của cô ta khó có thể bình yên.

Tựa như một câu nói đang lưu hành trên mạng: “Trên đời này việc làm cho người ta thống khổ nhất không phải là mình không thể, mà vốn dĩ mình có thể.”

……

So với Mạnh Nhứ, Mục Noãn Tô đã có một khoảng thời gian vô cùng thoải mái.

Số lượng fans hâm mộ trên Weibo tăng lên đối với cô mà nói không có gì quá to tác, cuộc sống thế nào cứ trôi qua như thế đó. Ngoài trừ việc đi ra ngoài có nhiều người nhận ra cô hơn, mặt khác không tạo cho cô phiền phức gì quá lớn.

Tối hôm đó, cô vừa tắm xong, nằm trên giường gác hai chân lên tường, đang cùng Vưu Vưu nói chuyện phiếm.

Điện thoại đột nhiên vang lên.

Là Hoắc Chi Châu gọi đến.

Cô bắt máy, mỉm cười “Alo” một tiếng.

“Xuống đây.” Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Hoắc Chi Châu từ trong điện thoại truyền đến.

Mục Noãn Tô sững sờ trong giây lát.

Tình huống này là thế nào? Hôm nay không phải chỉ mới thứ tư à?