Edit: Tiểu Màn ThầuDưới ánh sáng mờ nhạt của đèn sạc dự phòng, Mục Noãn Tô dần dần nhìn thấy rõ người đang ngồi trên ghế sô pha.
“Anh, anh cả…” Cô lúng túng chào hỏi.
Hai anh em bọn họ có dáng người và ngũ quan hơi giống nhau, dưới tình trạng không có ánh sáng cô nhất thời không nhìn thấy rõ.
Hoắc Chi An đứng dậy, đi về phía cửa.
Mặt không đổi sắc mấp máy môi: “Em dâu vẫn thích gọi lung tung như vậy à.”
Mục Noãn Tô: “….”
Anh ta liếc mắt nhìn sang Hoắc Chi Châu: “Cứ như vậy nhé. Hoắc thị là một công ty chưa bao giờ sợ điều gì, có trận chiến thì cứ đánh. Anh đi đây, có việc gì sẽ liên lạc sau.”
Hoắc Chi Châu gật đầu.
“Không cần tiễn.” Hoắc Chi An xua tay, đầu cũng không quay lại trực tiếp bước ra khỏi cửa.
Mục Noãn Tô nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Hoắc Chi An, lẩm bẩm nói: “Tại sao em cứ cảm thấy anh ấy đang cười nhạo chỉ số IQ của em vậy.”
Hoắc Chi Châu đặt đèn lên kệ, thản nhiên nói: “Có lẽ trực giác của em không sai.”
Mục Noãn Tô lập tức quay đầu đối mặt với Hoắc Chi Châu, mở to hai mắt: “Có lầm không vậy, dù sao anh cả và em cũng là sinh viên cùng trường đấy. Tại sao anh ấy có thể nói như vậy?! Chỉ số IQ của em không cao có thể đậu vào đại học A à?”
Cuối cùng sắc mặt nghiêm túc của Hoắc Chi Châu cũng có một vết nứt nhỏ, khóe môi hơi cong lên, duỗi ngón tay trỏ vuốt nhẹ chóp mũi cô một cái: “Ai bảo em không nhìn kỹ đã gọi lung tung.”
Mục Noãn Tô “Hừ” một tiếng, đeo túi xách lên, giả bộ muốn đi: “Vậy em quay về trường đây!”
“Quay lại!” Hoắc Chi Châu lập tức kéo người vào trong lòng: “Đã về rồi còn muốn đi đâu hả?!”
Anh hơi cúi người xuống, trong mắt mang theo sự vui vẻ, dịu dàng nói: “Không phải bảo thứ sáu mới gặp lại à? Tại sao quay trở về?”
Đôi mắt Mục Noãn Tô chợt lóe lên, nhỏ giọng nói: “Hôm nay em đã làm xong thủ tục chuyển ra ngoài –”
Còn chưa nói dứt lời, đôi môi bị Hoắc Chi Châu điên cuồng chặn lại.
Mục Noãn Tô bị áp vào tường, trong căn phòng tối tăm chỉ có ánh sáng nhàn nhạt của cái đèn sạc dự phòng, toàn bộ không khí đều tràn ngập hương vị ái muội.
Hoắc Chi Châu ôm hôn cô một lúc lâu mới buông người ra thở hổn hển, trán chống lên trán cô, thấp giọng nói: “Năm cuối không sống ở ký túc xá nữa à?”
Mục Noãn Tô nhẹ gật đầu, khẳng định nói: “Vâng.”
Hoắc Chi Châu không nhịn được khóe môi cong lên, “Bé cưng, tại sao muốn chủ động quay về nhà thế?”
Mặt Mục Noãn Tô có chút nóng lên, “Anh còn không biết sao?”
Hoắc Chi Châu cúi người mút môi cô: “Anh muốn nghe em nói.”
Lúc trước anh ép cô quay về nhà, cô tức giận náo loạn với anh rất lâu. Lần này anh không nhắc đến nữa, cô gái nhỏ lại chủ động làm xong thủ tục, cho mình một bất ngờ lớn như vậy.
“Bởi vì….” Mục Noãn Tô hơi mất tự nhiên liếm môi, “Thích anh đấy.”
Bởi vì thích anh, cho nên muốn làm chuyện gì đó khiến anh vui vẻ, muốn dành nhiều thời gian ở bên cạnh anh hơn.
Dường như có rất nhiều pháo hoa đang đồng loạt nổ tung trong đầu, đại não vốn nhanh nhạy như máy tính đột nhiên đình trệ trong vài giây.
“Em nói cái gì?” Hoắc Chi Châu không dám tin hỏi lại, máu huyết sôi trào, trái tim vui sướng đến mức sắp nổ tung.
“Bé cưng, lặp lại lần nữa, em nói lại lần nữa thích anh…”Anh hôn cô không biết mệt mỏi, thấp giọng dụ dỗ.
Mục Noãn Tô bị hôn đến chân sắp mềm nhũn, cô ôm lấy eo Hoắc Chi Châu, ngẩng mặt lên nhìn anh, ánh mắt kiên định, gằn từng câu từng chữ nói: “Em thích anh.”
Trong phòng ánh sáng không tốt, nhưng đôi mắt của cô sáng ngời như những vì sao trên bầu trời.
Trái tim Hoắc Chi Châu thoáng chốc nhũn ra rối tinh rối mù, yêu thương cô bao nhiêu cũng không đủ.
“Thích ai?” Anh cong môi, trong giọng nói ngập tràn sung sướng.
Mục Noãn Tô ngoan ngoãn trả lời: “Thích anh.”
“Anh là ai?”
“Hoắc Chi Châu.”
“Nói nguyên câu nào, bé cưng.”
Mục Noãn Tô không hề cảm thấy phiền, cười thật tươi lên tiếng: “Em thích Hoắc Chi Châu.”
Khóe môi cô cong cong, nghiêng đầu nhìn vào vẻ mặt cảm động của Hoắc Chi Châu, “Đủ chưa?”
“Đủ rồi, đủ rồi….” Giọng nói của Hoắc Chi Châu khàn khàn, không ngừng cúi đầu hôn cô, “Anh yêu em bé cưng…”
Trong nhà cúp điện, Hoắc Chi Châu trong bóng tối một tay bế cô lên, vừa hôn môi vừa nghiêng ngả lảo đảo quay trở về phòng ngủ chính.
Tối hôm đó, Mục Noãn Tô một lần nữa cảm nhận được, Hoắc Chi Châu có bao nhiêu kiên nhẫn…
*
Sáng hôm sau, Mục Noãn Tô bị Hoắc Chi Châu hôn đến tỉnh dậy.
Trên người anh còn mang theo hơi nóng sau khi tắm rửa xong, vừa nhìn đã biết mới vừa chạy bộ trở về.
Hoắc Chi Châu cười nhẹ, “Vậy em ở nhà ngủ đi, không cần đến trường học.”
Mục Noãn Tô lắc đầu: “Không được, hôm nay em có lớp.”
Cái trán đặt ở xương quai xanh của Hoắc Chi Châu cọ qua cọ lại, làm nũng nói: “Bế!”
Hoắc Chi Châu hôn môi cô một cái, xoay người bế người nọ từ trên giường lên đi đến phòng tắm.
Đợi cô sửa soạn xong lại đưa cô đến trường.
Trước khi Mục Noãn Tô chuẩn bị xuống xe, nhìn thấy dáng vẻ muốn nói nhưng lại thôi của Hoắc Chi Châu.
“Làm sao vậy?” Cô nhíu mày.
Hoắc Chi Châu mấp máy môi, “Không có gì. Chỉ là muốn nói với em là, gần đây công ty bận rộn nhiều việc, buổi tối có khả năng đến khuya anh mới trở về.”
Mục Noãn Tô nhẹ gật đầu, “Vâng, em biết rồi.”
“Tô Tô.” Tại thời điểm Mục Noãn Tô mở cửa xe, Hoắc Chi Châu lại gọi cô.
“Dạ?”
“Tan học nhớ gọi tài xế đế đón, nếu không anh lo lắng lắm đấy.”
Mục Noãn Tô đồng ý, Hoắc Chi Châu mới an tâm.
“Đi đến công ty.” Nhìn thấy bóng lưng của Mục Noãn Tô biến mất tại ngã tư, Hoắc Chi Châu phân phó.
Đến công ty, Hoắc Chi Châu lập tức vùi đầu vào công việc.
“Thông báo cho tất cả các bộ phận có một cuộc họp vào lúc 10 giờ, gửi tất cả thông tin của điện ảnh Bắc Thần vào email cho tôi. “Ngay khi đến công ty anh lập tức phân phó trợ lý.
“Vâng.”
*
Tuy rằng đã báo trước, nhưng Mục Noãn Tô vẫn không ngờ đến, Hoắc Chi Châu xưa nay chưa từng bận rộn như vậy.
Mỗi sáng anh cùng mình rời khỏi nhà, nhưng buổi tối thường xuyên đến tận đội trăng mang sao mới trở về.
Thậm chí, có đôi khi Mục Noãn Tô đã chìm vào giấc ngủ mà Hoắc Chi Châu vẫn chưa trở về nhà.
Trong kỳ nghỉ hè, tuy anh cũng bận rộn nhưng không bận đến mức như thế này.
Cô từng hỏi qua Hoắc Chi Châu, Hoắc Chi Châu chỉ nói thoáng qua một chút.
Nói đơn giản chính là, gần đây đối thủ cạnh tranh bắt đầu có hành động lớn, bọn anh phải dốc toàn lực ứng phó.
Mục Noãn Tô không hiểu nhiều về chuyện thương trường, cũng không giúp được gì, chỉ có thể từ bỏ yên phận làm một sinh viên năm 4.
*
Hôm nay, Mục Noãn Tô nhận được thông báo của lớp trưởng, sau giờ học cả lớp sẽ ra ngoài ăn liên hoan tại một khách sạn nổi tiếng.
Sau khi Mục Noãn Tô nói chuyện với tài xế ở nhà xong, đi cùng đám bạn cùng phòng bắt xe đến khách sạn nổi tiếng đó.
Đến đấy cô mới biết được, lần liên hoan này do Mạnh Nhứ mời khách.
Mạnh Nhứ bao một phòng riêng ở tầng hai, tổng cộng có bốn bàn, mọi người trong lớp đều đến đông đủ.
“Cảm ơn mọi người ba năm qua đã chiếu cố, tôi sắp tiến vào đoàn phim rồi, sợ không có cơ hội liên hoan cùng mọi người. Cho nên bây giờ tôi mới nhờ lớp trưởng ra mặt mời tất cả mọi người đến đây dùng một bữa cơm.” Mạnh Như nâng ly lên, cười dịu dàng.
“Tôi xin uống trước.” Cô ta nói xong, uống hết bia trong ly.
“Hay lắm!”
“Cảm ơn Mạnh Nhứ!”
Mọi người nhao nhao vỗ tay cảm ơn.
Mục Noãn Tô nghe thấy cô gái ngồi bên cạnh mình nhỏ giọng bàn luận.
“Mạnh Nhứ hào phóng thật. Nhà hàng nổi tiếng như vậy. Một bàn này đoán chừng hơn 2000 trở lên đúng không? Cộng thêm đồ uống nữa, dù thế nào cũng phải hơn mấy vạn tệ.”
“Ôi, Mạnh Nhứ có thể tham gia bộ phim [Phong duyên], khẳng định thù lao không ít. Nói không chừng chỉ là tiền tiêu một ngày của người ta.”
“Chậc chậc! Khó trách tất cả mọi người đều mẻ đầu sức trán tiến vào giới giải trí!”
……..
Bọn họ đang bàn luận, đột nhiên câu chuyện ngừng lại, nhìn về phía sau lưng Mục Noãn Tô.
“Mục Noãn Tô.” Mạnh Nhứ cầm hai ly rượu đến đây, mỉm cười gọi một tiếng.
Duỗi tay không đánh khuôn mặt người tươi cười.
Mục Noãn Tô không biết cô ta muốn làm cái gì, khách khí hỏi một câu: “Chuyện gì?”
Mạnh Nhứ đưa một trong hai cái ly trong tay cho Mục Noãn Tô: “Tôi nghĩ giữa chúng ta có chút hiểu lầm. Chuyện trước kia không nhắc đến nữa, chúng ta uống cạn ly rượu này vẫn tiếp tục là bạn học tốt của nhau, được không?”
Mục Noãn Tô giật mình, khó hiểu nhìn Mạnh Nhứ.
Cô ta quơ quơ ly rượu, cười nói: “Dù sao chúng ta cũng là bạn học, cậu không thể cho tôi mặt mũi à?”
Mục Noãn Tô do dự không đáp lời.
Cô không hiểu tại sao Mạnh Nhứ lại đột nhiên đổi tính như vậy.
“Chuyện trước kia quả thực tôi không đúng, nhưng cô cũng đã trả thù rồi. Tôi sắp tiến vào đoàn phim, không muốn sau này nghe thấy tin đồn bất hòa với bạn học. Có lẽ cậu cũng không muốn nhỉ?”
“Uống xong ly rượu này, chúng ta mỉm cười xóa bỏ thù oán. Chuyện trước kia tất cả mọi người không cần so đo nữa, được không?”
Mạnh Nhứ biểu tình bình thản, giọng nói cũng dịu dàng.
“Mạnh Nhứ đã nói như vậy rồi, không uống cũng không quá nể mặt rồi?”
“Không phải chỉ chuyện quay MV thôi sao? Sau đó người ta cũng không quay lại mà.”
Bạn học ngồi bên cạnh nói nhỏ.
“Đúng vậy, Tô Tô. Mạnh Nhứ đã nói như thế, cậu nhận đi.” Bạn cùng phòng bên cạnh khuyên nhủ.
Mục Noãn Tô liếc nhìn Mạnh Nhứ, giơ tay cầm lấy chai bia trên bàn, tự mình khui ra.
“Dùng ly thật không thành ý nha. Hay là tôi đổi cho cô cái chai này nhé?”
Không biết có phải do bản thân mình cẩn thận quá mức hay không, cô luôn cảm thấy Mạnh Nhứ không có lòng tốt như vậy.
Có thể là xem quá nhiều phim truyền hình, cô sợ ly rượu kia có vấn đề.
Mạnh Nhứ không ngờ đến cô lại trực tiếp cầm chai bia lên, chợt sững sờ.
“Không, không cần đâu.” Cô ta gượng cười, “Chúng ta uống bằng ly là được rồi.”
Nhưng Mục Noãn Tô không cho cô ta cơ hội từ chối, trực tiếp cầm chai bia chạm vào ly của cô ta, chai bia cùng ly thủy tinh chạm vào nhau vang lên một âm thanh thanh thúy.
“Cạn!”
Cô ngửa đầu, “Ừng ực ừng ực” uống hết chai bia vào trong bụng mình.
Toàn bộ người trên bàn đều trợn tròn mắt.
Ngược lại là đám người ngồi bàn bên cạnh bị động tĩnh này thu hút sự chú ý, nhao nhao ồn ào.
“Mẹ kiếp! Trâu bò thật!”
“Woa woa woa!”
“Thật trâu bò!”
“Cố lên! Cố lên!”
……
Trong tiếng vỗ tay và reo hò thật lớn, Mục Noãn Tô một hơi uống cạn chai bia.
Cô lẳng lặng quan sát Mạnh Nhứ đang đứng ngớ người ở một bên, phồng má lật cái chai hướng xuống dưới, một giọt bia cũng không chảy ra.
“Ừng ực” một tiếng nuốt xuống ngụm bia cuối cùng, Mục Noãn Tô tùy ý ném chai bia lên bàn, đôi mắt lóe sáng đến kinh người: “Còn việc gì không?”
Mạnh Nhứ hít vào một hơi vì kinh ngạc, ánh mặt cô ta giống như đang nhìn vào một sinh vật ngoài hành tinh.
Mục Noãn Tô rõ ràng một hơi uống hết cả chai bia!
Cô ta từng nhìn thấy một số người đàn ông làm như vậy, bọn họ uống còn chảy rượu khắp nơi, trông thật khó coi.
Rốt cuộc Mục Noãn Tô có phải người bình thường hay không?!
“Không, không còn việc gì cả.” Sau mấy giây sửng sốt, Mạnh Nhứ mới tìm lại được âm thanh của mình, muốn cầm ly rượu quay về chỗ.
“Đợi một chút!” Mục Noãn Tô đột nhiên lên tiếng, giọng điệu lạnh lùng: “Tôi uống rồi cô không uống sao?”
“Tôi cũng không yêu cầu cô phải uống một chai bia giống như tôi. Như vậy đi, cô chỉ cần uống hết hai ly rượu trong tay cô là được rồi.” Mục Noãn Tô nhìn chằm chằm vào đôi mắt của cô ta, gằn từng câu từng chữ.
Sắc mặt Mạnh Nhứ lập tức trở nên lúng túng.
“Yêu cầu này không quá đáng, hai ly rượu chỉ bằng nửa chai bia mà thôi.” Một nam sinh trên bàn phụ họa.
Khuôn mặt Mạnh Nhứ hơi đỏ lên, gần giống với màu của quả cà chua.
Cô ta do dự thật lâu mới uống một ly trong số đó, vội vàng nói một câu “Thật xin lỗi” rồi trở về vị trí của mình.
“Sao lại bỏ đi? Một ly thôi à? Tô Tô của chúng tôi uống một chai đấy!” Vưu Vưu ngồi bên cạnh nhỏ giọng phàn nàn.
“Một chút thành ý cũng không có.”
Mục Noãn Tô liếc mắt nhìn Mạnh Nhứ sau khi quay trở về chỗ luôn rầu rĩ không vui, trong nội tâm chùng xuống.
Ly rượu kia khẳng định có vấn đề, rốt cuộc cô ta muốn làm gì?
Không lâu sau, Mục Noãn Tô nhận được điện thoại của Hoắc Chi Châu, bảo anh đã đến nơi.
Cô đứng dậy lên tiếng chào tạm biệt bạn học, rồi rời đi trước.
Lúc Hoắc Chi Châu nhận được điện thoại của cô, dù chỉ đơn giản nói mấy câu, anh vẫn lo lắng lập tức chạy đến đây.
Hiện giờ xác định cô không gặp chuyện gì, nhưng trong lòng Hoắc Chi Châu vẫn cảm thấy sợ hãi.
“Tô Tô, người bạn học kia của em quá nguy hiểm. Trong khoảng thời gian này em đi ra ngoài hãy để tài xế đưa đón, không nên đi xe của người lạ.”
Mục Noãn Tô gật đầu, “Nhưng cô ta sắp tiến vào đoàn phim rồi, có lẽ không rảnh đặt tâm tư lên người em đâu.”
“Quay phim gì?”
“Bộ phim [Phong duyên] của công ty điện ảnh Bắc Thần đấy.”
Hoắc Chi Châu nhíu mày, lặp lại hai chữ: “Bắc Thần…”
Anh nắm chặt bàn tay của Mục Noãn Tô mười đầu ngón tay đan vào nhau, nở một nụ cười dịu dàng với cô: “Tô Tô, em phải chuẩn bị sẵn sàng, có lẽ không đợi đến tốt nghiệp được rồi.”