Tần Lệ nghe thấy tiếng động, tỉnh dậy một lần nữa.
Mở mắt ra, chờ cho mắt có thể thích ứng, trong bóng đêm cô nhìn thấy Tiểu Ngọc đã thức dậy, đang ngồi ở bên cạnh nhìn. Cô ngẩng đầu nhìn Giang Thịnh Ngự, phát hiện anh cũng đã tỉnh rồi.
" Anh tỉnh từ khi nào vậy?" Giọng của cô vẫn còn mang theo một chút mơ màng do vừa tỉnh dậy, mềm mại lại vừa dính người.
Giang Thịnh Ngự: "Trời chắc cũng sắp sáng rồi."
Thế thì có thể chuẩn bị một chút.
Tần Lệ từ trong ngực Giang Thịnh Ngự ngồi dậy. Giấc ngủ này của cô không cảm thấy lạnh chút nào, quả nhiên thể chất của đàn ông vẫn là không giống phụ nữ.
Sau khi đứng lên, hoạt động thân thể một chút, Tần Lệ hỏi Tiểu Ngọc: "Em khi nào thì tỉnh lại? "
"Được một lúc rồi. Em tỉnh lại thì nhìn thấy hai anh chị đang ở cùng một chỗ ôm nhau ngủ. "
Tiểu Ngọc chẳng qua là trần thuật lại một sự thật cơ bản nhất, cũng dùng giọng điệu trần thuật. Tần Lệ lại cảm thấy làm sao nghe là lạ.
Cô ho nhẹ một tiếng, nói: "Vì hơi lạnh."
Tiểu Ngọc gật đầu: "Đúng vậy, cho nên hai người ở cùng một chỗ ôm nhau sưởi ấm."
Tần Lệ: "....." Nghe càng thêm kỳ quái.
Thời gian từng chút một trôi qua, bầu trời từ được khoác một tấm màn phủ màu xanh tựa bầu trời xanh nơi thành phố Ri-ga dần chuyển sang sắc màu trắng, các khối màu cũng trở nên mỗi lúc một nhạt.
Nhìn thời gian không sai lệch mấy, chẳng đợi trời hết lạnh, ba người Giang Thịnh Ngự, Tần Lệ cùng Tiểu Ngọc, liền chuẩn bị xuất phát.
Mở cửa ra, tuyết cũng đã ngừng rơi từ lúc nào, bên ngoài so với ngày hôm qua, đã trở thành hai thế giới trái ngược, khắp nơi đều là tuyết đọng, vẫn ở trong sắc trời không quá sáng giống như lúc trước, chỉ khác là giờ đây đã được bồi lên một lớp nền tuyết trắng tinh. Mỗi bước chân dẫm lên lớp nền tinh khôi ấy thì những bông hoa tuyết mỏng manh kia đều vỡ nát, dưới chân tuyết bị đọng lại, phát ra tiếng trầm đục, đọng không lún qua mắt cá chân.
Không khí ẩm lạnh cùng với gió đập vào mặt, làm Tần Lệ run lên một cái.
Vừa lạnh vừa đói, cô đột nhiên có chút nhớ khoai tây cô không ăn hết giữa trưa ngày hôm qua.
Quá thảm hại...
Tần Lệ cô vậy mà rơi vào cái tình trạng này.
Cũng may, còn có vị vua màn ảnh thảm giống cô.
Bóng lưng Giang Thịnh Ngự xuất hiện ở trước người của cô, gió từ trước mặt thổi đến lập tức bị chặn không ít.
Anh nói với Tiểu Ngọc cùng Tần Lệ: "Đi theo sau anh, lên đường thôi."
Giang Thịnh Ngự nhờ vào đường Tiêu Ngọc chỉ, đi ở đằng trước, Tần Lệ theo sau, giẫm lên từng dấu chân của anh.
Đại khái đi hơn mười phút, Tần Lệ mơ hồ nghe thấy được có tiếng gì đó.
"Mọi người nghe thấy không?" Cô hỏi.
"Nghe được rồi. "
Giang Thịnh Ngự nói tiếp,
"Hẳn là người lên núi tới tìm chúng ta."
**
Đới Quận, Hi Hi từ lúc trời vừa sáng đã cùng với nhóm thôn dân, xuất phát lên núi
Họ cũng đã cùng đội cứu viện lập kế hoạch tốt đó là chuẩn bị xuất động phi cơ trực thăng.
Tịch Gia Nam ở đây. Đi cùng với anh ta còn có người tập đoàn nhà họ Quý bị anh ta gọi điện thoại kêu đến.
Người tập đoàn nhà họ Quý tuyệt đối không ngờ rằng, có một ngày họ phải giúp đỡ nhà họ Tần.
Bọn họ đều cảm thấy có chút kỳ quái khi ngồi ở nơi đây.
Mặc dù nói, đại tiểu thư của nhà họ Tần bị mất liên lạc, dựa theo tinh thần hỗ trợ của chủ nghĩa nhân đạo, vô cùng hăng hái làm việc, nhưng vì chuyện này mà một đêm không ngủ, giúp đỡ lập kế hoạch cứu viện, chỉ biết điều động nhân viên, bây giờ còn đi theo cùng lên núi, có phải là quá để ý rồi hay không?
Đó là một tín hiệu rất nguy hiểm a...!
Mơ hồ ở đâu đó vọng lại một tiếng la lớn.
Hi Hi kích động chạy ra: "Là tiếng của chị Lệ!"
Mọi người men theo hướng thanh âm tìm đến, nhìn thấy Giang Thịnh Ngự, Tần Lệ cùng Tiểu Ngọc ba người.
Hi Hi là người thứ nhất xông đến, ôm lấy Tần Lệ: "Thật tốt quá chị Lệ, chị không có việc gì!
Những người khác cũng vây quanh lại. Thần kinh Đới Quận căng thẳng cả đêm, rốt cục cũng có thể buông lỏng: "Bà cô của tôi ơi, hù chết chúng tôi rồi. Chị nếu xảy ra chuyện, tất cả chúng tôi đều phải lấy chết tạ tội a..."
"Lệ tổng, cô không có việc gì thì thật tốt quá."
"Tần tiểu thư không có sao chứ?"
Tần Lệ vừa cười trấn an Hi Hi đang sắp khóc đến nơi, vừa trả lời: "Tôi không sao, đã làm mọi người lo lắng rồi. Mọi người chắc đã tìm cả đêm rồi."
Nhân viên công tác bên kia của Giang Thịnh Ngự cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi thật dài.
Tiểu Tưởng cẩn thận xem xét anh: "Anh Ngự, anh không sao chứ?"
"Không có việc gì. '
Tịch Gia Nam đi ở phía sau, ánh mắt nhìn vào người Tần Lệ, từ từ cong môi.
Anh ta vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy cô chật vật như vậy, tóc tai đều rối loạn hết.
"Đi thông báo cho đội cứu viện, phi cơ trực thăng không cần lên đây, người đã tìm thấy rồi. " Anh ta nói với người bên cạnh.
Sau khi xuống núi, lập tức có bác sĩ kiểm tra cho Bọn họ ba người họ, ba người đều không có vấn đề gì.
Làm xong kiểm tra, Giang Thịnh Ngự bên kia còn có công việc muốn làm, nói với Tần Lệ một tiếng, liền muốn rời đi trước.
Phát hiện bọn họ bị mất liên lạc, đoàn của Giang Thịnh Ngự bên kia, cùng với Đới Quận, Hi Hi bọn họ đạt thành nhân thức chung, đầu tiên đã phong tỏa tin tức lại, ngoại trừ một ít nhân viên, ngoài ra thì không truyền ra bên ngoài, dù sao thì thân phận của Bọn họ cũng không bình thường.
Tần Lệ suy đoán Giang Thịnh Ngự muốn đi xử lý việc phát sinh.
"Nghỉ ngơi thật tốt đi. " Giang Thịnh Ngự nói.
Tần Lệ quay sang chỗ anh, cười cười: "Được, Giang tiền bối, anh cũng nghỉ ngơi tốt vào."
Đới Quận cùng Hi Hi vẻ mặt ngơ ngác.
?? Làm sao cho trong chốc lát đã sửa thành tiền bối rồi?
Sau khi Giang Thịnh Ngự rời đi, Tần Lệ chuyện cần làm đầu tiên chính là ăn cơm. Vừa lạnh vừa đói thật sự là quá khó tiếp thu rồi.
Vừa vặn, các học sinh thường ăn cơm trưa trong phòng ăn của trường học cũng đã tới, Hi Hi đi một lần đã lấy ba phần cơm về.
Tối hôm qua, Đới Quận nhìn thấy Tiểu Lan ở nhà một mình, đem cô bé dẫn theo về, hiện tại vừa vặn cùng Tần Lệ và Tiểu Ngọc ăn cơm.
"Chị Lệ, nhà ăn bên kia đến rau còn không làm ra hồn, chỉ có những thứ này, chị ăn trước một chút a."
Hi Hi vốn tưởng rằng, Chị Lệ của cô bắt bẻ như vậy, khẳng định ăn không bao nhiêu, ai biết cô ăn rất ngon lành.
Bỗng nhiên có cảm giác trái tim đau.
Đây là đã trải qua cái gì a...! Ô ô ô Chị Lệ của cô đã chịu khổ rồi.
Ăn xong, sau khi đưa Tiểu Ngọc, Tiểu Lan hai chị em trở về, Tần Lệ bọn họ cũng đã đi ra thôn Triệu.
Trong xe, Tần Lệ nhận được điện thoại Quang Vĩnh Hải gọi tới, là hỏi thăm tình huống của cô.
Bộ phận nhân viên của PR mật báo, tin tức cô mất liên lạc cao tầng nhà họ Tần trên cơ bản cũng biết.
Nhắc tới các ông già cao tầng, Tần Lệ hừ nhẹ nói: "Thì tốt nhất lại ở trên màn hình lớn đại sảnh lầu một của công ty phát tin tức một chút, bà đây hiện tại rất tốt, để cho bọn họ thất vọng rồi. "
Trong điện thoại, Quang Vĩnh Hải cười cười nói: "Nhìn cô còn có thể nói như vậy thì tôi an tâm rồi. Vốn tôi đã chuẩn bị tốt máy bay, phi cơ ở trong trước nhận được điện thoại của Đới Quận nói cô không có việc gì."
"Tôi không sao. Chỉ là bị đông lạnh một đêm thôi."
Quang Vĩnh Hải "Ừ" một tiếng, giọng điệu ôn hòa: "Bên kia có lẽ cũng không xê xích gì nhiều. Lệ tổng, sớm trở về a."
"Được. "
Trở lại chỗ ở nơi Xã Giang Bồ do chủ sự lúc nãy chuẩn bị, Tần Lệ gặp Tịch Gia Nam.
Tịch Gia Nam đến sớm hơn cô.
Lúc Tần Lệ nghe Đới Quận nói lần này Tịch Gia Nam cùng người nhà họ Quý có xuất lực thì rất bất ngờ.
Nếu đã gặp được, cô cũng hào phóng nói câu "Cảm ơn".
Tịch Gia Nam như là không nghĩ tới cô sẽ nói lời này, lông mày nhếch lên, hỏi: "Lệ Lệ có phải cảm động rồi hay không?
Quả nhiên anh ta chỉ cần mở miệng là đã khiến cho người ta thấy phiền não.
Tần Lệ liếc mắt, sau đó lấy ra điện thoại, mở ra tín hiệu.
"Xem điện thoại của anh đi. "Cô nhắc nhở nói.
Tịch Gia Nam lấy điện thoại di động ra, phát hiện mình bị cho ra trong sổ đen. Sau đó hai người lại thành bạn bè.
Tiếp đó, anh ta nhận được chuyển khoản từ Tần Lệ là ba mươi ngàn tệ.
"Đây coi như là phí vất vả, thanh toán xong. "
"Tôi vất vả cả đêm chạy ngược chạy xuôi chỉ có giá trị ba mươi nghìn thôi ư?"...." Tần Lệ rất muốn để cho anh ta lăn.
Cô mỉm cười một cái: "Không, anh không đáng, đây là bốn người các anh cộng lại. Bình quân, mỗi người sẽ không đến tám ngàn, thật ra cũng đã rất nhiều. "
Tịch Gia Nam: "..
Người của tập đoàn nhà họ Quý: "...... Cô đây là đang vũ nhục chúng tôi!! "
Người tập đoàn nhà họ Tần mọi người rời đi, người nhà họ Quý nhìn xem Tịch Gia Nam nói chuyện với điện thoại, có chút nhếch lên khóe miệng, một người trong đó nhịn không được nhắc nhở nói: "Chỗ ngồi đó, là của người nhà họ Tần.
Xinh đẹp, mê người, cũng là đại tiểu thư của nhà họ Tần, với nhà họ Quý là đối thủ một mất một còn. Họ từ đời trước đến bây giờ, oán hận chất chứa đã quá sâu.
Tịch Gia Nam cất điện thoại, nhìn về phía hướng Tần Lệ rời khỏi, trong giọng nói thiếu đi vài phần trêu chọc: "Trong lòng của tôi rất muốn biết là cô thật sự không biết ư?"
**
Lần này tới huyện Giang Phú, thiếu chút nữa đã gặp chuyện không may, người quản lý phụ trách dẫn đội lúc nãy cũng càng hoảng sợ hơn. Dù sao nơi nên đi đều đi, bọn họ quyết định lập tức chấm dứt hành trình này.
Buổi chiều ngày hôm sau, phi cơ trực thăng tới đón Tần Lệ đã đến. Thanh thế to lớn mà đáp xuống đất trống, dẫn tới không ít người đến vây xem.
Trước khi đi, Tần Lệ cố ý đi cùng hai chị em Tiểu Ngọc, Tiểu Lan tạm biệt.
Hôm nay là cuối tuần, Tiểu Ngọc ở nhà.
"Chị phải đi rồi. Chuyện đi học của các em chị cũng đã cho người sắp xếp xong xuôi. Trưởng thôn là một người rất tốt, phí sinh hoạt của các em, chị sẽ đưa trước cho Trưởng thôn, Trưởng thôn mỗi tháng sẽ cho các em đồ tiếp tế: ăn, mặc, còn dùng được. Nếu Tiểu Ngọc lên trường cấp hai, tiền sinh hoạt sẽ trực tiếp đến trong tay của em, tin tưởng em sẽ dùng ở chỗ cần thiết. "
Tiểu Lan rất không cam lòng, khóc lên: "Chị Lệ, em không muốn chị đi.
Tần Lệ an ủi cô bé một chút. "Chị tuy rằng có thể tới xem các em, nhưng cơ hội không nhiều lắm, nhưng các em về sau cũng có thể gọi điện thoại cho chị. "
"Chị sẽ thường xuyên đến xem các em."
Những lời nói tình cảm, ở bên trong nội tâm của Tiểu Ngọc có lẽ đều rõ ràng, cho nên Tần Lệ dứt khoát không nói những thứ này.
Sờ lên đầu Tiểu Lan, Tần Lệ nhìn về phía Tiểu Ngọc: "Học thật giỏi, làm cho mình trở nên mạnh mẽ, mới không có người bắt nạt em, em mới có thể chăm sóc em của mình."
Trong mắt Tiểu Ngọc đã rơm rớm nước mắt nhưng vẫn kiên định gật đầu.
Mãi lâu về sau, mỗi lần đến Tiểu Ngọc đều cao hơn, lớn hơn, còn vẫn cứ nói mình nhìn thấy hy vọng là như thế nào.
Có một người con gái với mái tóc vừa quăn vừa đen lại vừa dài, trong ánh mắt luôn luôn có ánh sáng, trên người thơm ngát, còn vô cùng vô cùng xinh đẹp.
**
Sau khi Tần Lệ trở lại thành phố B, đầu tiên gặp Đỗ Huyên, ký hợp đồng.
Gặp Tần Lệ cầm lấy bút đang định ký, Đỗ Huyên nhịn không được hỏi: "Lệ tổng, không cần phải hiểu thêm ư? "
"Hợp đồng không phải là được bên pháp lý xem rồi sao? " Tần Lệ hỏi.
"Là đã xem qua. Nhưng mà Lệ tổng có cần hiểu rõ chỗ khác hay không? Ví dụ như khách quý khác có ai."
"Không cần. Cũng không tất yếu." Tần Lệ nói xong, đã đem tên của mình ký lên trên giấy.
Cô chỉ vì hoàn thành nhiệm vụ mà thôi, là ai cũng có thể.
Hơn nữa chỉ có đến cuối mới cùng khách quý bọn họ nhìn thấy mặt, dù là ai thì ảnh hưởng cũng không lớn.
Đỗ Huyên:.............
Được, ngài nói thế nào thì chính là thế đó.
Tần Lệ ở nhà nghỉ ngơi hai ngày mới đi công ty.
Lúc cùng cao tầng gặp mặt, cô lại để cho Đới Quận nói về nhà "Reputation" này, nó thời thượng, để tiêu thụ, nhãn hiệu hạng mục đều bày ra, kể cả ước định.
Đới Quận sau khi nói xong, Quang Vĩnh Hải hỏi: "Lệ Lệ luôn muốn vứt cái công ty này ư?"
"Không sai. " Tần Lệ hôm nay mặc một bộ đồ công sở màu xám, gương mặt xinh đẹp cùng với cặp môi đỏ mọng, trong sự xinh đẹp lại lộ ra một chút tài trí.
Hạng mục này bị một đám người phản đối.
"Hạng mục này căn bản không hề có tương lai. "
"Nhất định phải bồi thường tiền. "
"Tôi không phải nhìn lầm rồi đi? Năm nay nhà này mới có 100 cửa hàng, đã trở thành hạng mục đáng được để cho chúng tôi thảo luận sao?"
"Nhãn hiệu quần áo hiện tại kinh tế đình trệ, nhất là danh dự để thiết kế cũng rớt lại phía sau, không hề có ưu thế cạnh tranh, bị loại bỏ là tất nhiên." Tần Thần Vũ nói xong, nhìn về phía Tần Lệ, "Tôi nhớ không nhầm thì nơi cô lần này đi làm hoạt động từ thiện có một nhà xưởng quần áo của Bọn họ, cô không phải là ở đâu đó tiếp xúc người nào đó, mềm lòng nên muốn tiếp đơn đi. "
Tần Lệ lười biếng mà tựa lưng vào ghế ngồi, lẳng lặng nghe bọn họ phản đối.
Không nghĩ tới là anh cô đều hiểu rõ ràng.
"Ah, vậy cứ coi như là thế đi."
Những lời này của Tần Lệ so với cô nói là muốn kiên trì đầu tư còn muốn cho người ta khiếp sợ hơn.
Trong phòng họp xuất hiện trầm mặc ngắn ngủi. Mọi người đều hoài nghi mình lỗ tai xảy ra vấn đề.
Dựa theo tính cách của cô, không phải là sẽ làm cho long trời lở đất, vạch mặt cũng muốn khư khư cố chấp đấy sao?
Kế tiếp không phải là một hồi xé mặt toàn bộ phòng họp, miệng phun hương thơm ư?
Cô lúc nào trở nên dễ nói chuyện như vậy?? Là cái gì làm cho cô trở nên tâm bình khí hòa ôn nhu an tĩnh như vậy đâu?
Đây cũng quá làm cho người ta không quen đi!
Mọi người không khỏi nghĩ đến việc cô mấy ngày hôm trước ở trong núi sâu Tỉnh Q mất liên lạc, bị nhốt cả đêm.
Chẳng lẽ gặp phải nguy hiểm, sắp tử vong, bỗng nhiên cảm nhận được chân lý của nhân sinh sao, cảm thấy hết thảy đều là vật ngoài thân, cho nên không tranh giành, không đoạt, làm người thanh lãnh?
Không nghĩ tới sẽ có kỳ tích không tưởng được như vậy!
Tần Lệ không hiểu rõ mà nhìn những người này: "Như thế nào, tại sao không nói chuyện? Tôi nói xong, các người nên tiếp tục chứ. "
Trận này sẽ là trận hài hòa chưa từng có, có thể nói là hài hòa nhất mấy tháng này, mỗi người đều tâm bình khí hòa, quả thực không giống bầu không khí cao tầng tập đoàn nhà họ Tần.
Sau khi tan họp sau, Tần Lệ chuẩn bị trở về văn phòng, Tần Thần Vũ gọi cô lại:
"Làm sao vậy anh trai?
Tần Thần Vũ biểu lộ nghiêm túc nhìn xem cô, do dự một chút, hỏi: "Em lần này ở Tỉnh Q có phải gặp chuyện gì hay không? "
Tần Lệ cảm thấy ánh mắt của anh ta có chút kỳ quái, hỏi "Anh trai chỉ chính là cái gì?"
Tần Thần Vũ nghĩ nghĩ: "Ví dụ như......Đập đầu, hoặc là làm bị thương chỗ nào trị không hết. "
"....." Tần Lệ rốt cuộc biết ánh mắt của anh ta là chuyện gì xảy ra. Ánh mắt kia như xem cô đầu óc có vấn đề, hoặc là như thấy người bị bệnh nan y.
Cô cười lạnh một tiếng: "Tần Đại thiếu gia, đầu óc của anh mới có bệnh!"
Những người còn chưa đi xa, nghe câu như thế đều trầm mặc.
Là bọn họ suy nghĩ nhiều.
Nữ lưu manh vẫn là cái nữ lưu manh kia, một chút cũng không thay đổi, linh hồn cũng không có bị tẩy rửa, tâm hồn cũng không có bị tinh lọc.
Trở lại văn phòng.
Đới Quận hỏi: "Lệ tổng, nhà máy xí nghiệp dự bị kia làm sao bây giờ...? "
Kỳ thật Tần Lệ cũng đã thử cân nhắc, cũng đã sớm dự liệu được sẽ bị phản đối.
Trong cái hạng mục này, tỷ lệ bồi thường tiền xác thực không cần nói, không đáng để công ty dùng tiền đi vứt vào, cho nên cô lúc nãy cũng không có cố hết sức kiên trì.
"Vậy không dựa vào công ty đầu tư, thử xem những biện pháp khác. Cậu giúp tôi đi liên lạc một vài người có danh dự."
Nếu như có thể, cô xác thực không muốn nhà xưởng nuôi sống nhiều người bị bỏ đi như thế này.
***
Những ngày gần đây, trailer "Quý Ngài Khăn Tay" rốt cục đã có động thái.
Hôm nay, bên trên cũng cho ra một cái video, giới thiệu quyển sách. Bên trong video, từng nhân vật đều có một vài giây đồng hồ xuất hiện ở màn ảnh. Khung cảnh của Tần Lệ là ở trong đêm khuya, ở trên ban công, ngoái đầu nhìn lại, phong tình vạn chủng.
Giang Thịnh Ngự ở cuối cùng, chân đi đôi giày Tây, trong bóng chiều ngồi ở một gian phòng cũ kỹ, thần bí lại cô độc.
Cảm nhận về cái này video, bầu không khí đều phi thường tốt, hơn nữa đội hình, chỉ trong chốc lát đã chiếm đoạt nhiều cái hot search.
"Giang Thịnh Ngự tuyệt nhất!"
"Lại là sang năm lấy giải thưởng."
''A... A... Sầm Triệt quá đẹp trai!"
Để cho người giật mình nhất vẫn là Tần Lệ. Không ít người đều thật sự bị sự xinh đẹp của cô làm cho ngẩn người.
"Người phụ nữ xấu xa này thật sướng!"
"Ánh mắt này, rất từng trải!"
"Không nghĩ tới cô ta thích hợp quay phim như vậy. Hy vọng giấy tráng phim ra lò thì đừng để cho tôi thất vọng."
Chi Chi không phải là một nàng bạch nguyệt quang ôn nhu, dịu dàng, mà lại đẹp như một chiếc gai sắc nhọn, sẽ làm người bị thương trong lúc họ bất cẩn, giống như là hoa hồng, dẫu có bụi gai lại vẫn để cho mọi người tranh nhau cưng chiều, nâng niu, cho dù trong lòng bị đâm đến máu tươi đầm đìa, vẫn là tre già măng mọc. Mà cô tiếp tục vừa độc vừa đẹp, ở bên trong ánh mắt kia phảng phất viết "Các người dù thế nào theo đuổi tôi, bà đây dù cho là một ánh mắt, cũng sẽ không bố thí cho các người".
Chính là sắc nhọn.
Trên mạng một đống tán dương lại để cho Đới Quận cùng Hi Hi cùng có Quảng Vĩnh Hải, phảng phất chính là bọn họ. Bọn họ không ngừng đem ảnh chụp màn hình khen ngợi đến nhóm "Lệ tổng người làm công của cô" rồi chia sẻ.
Tần Lệ thấy ở bên trong nhóm có nhiều tin tức như vậy, cũng tùy ý cho cái biểu lộ.
Hi Hi:Chị Lệ, Bọn họ đều thật là thơm!
Tần Lệ: Chị thấy được.
Đới Quận: ngài không có lời khác muốn nói sao?
Tần Lệ: Những người này rốt cục nguyện ý nhìn thẳng vào mỹ mạo của tôi rồi.
Tần Lệ: Bà đây đẹp đệ nhất thiên ha.Jpg.
Đới Quận.....
Hi Hi:.......
Tuy nhiên đây là sự thật, nhưng là không phải đổi người đến thay cô nói không phải sao? Nếu lộ ra thì sẽ không có tự kỷ như vậy?
Ngày hôm sau, Tần Lệ đi công ty, đi đến chỗ nào đều cảm thấy có người đang nghị luận cô.
Lúc đang đợi thang máy, lần nữa nghe được có người lặng lẽ nghị luận, cô quay đầu nhìn sang. Là mấy nữ nhân viên bên trong công ty.
Hi Hi bất mãn nhỏ giọng nói: "Những người này chuyện gì xảy ra, càng lúc càng lớn mật. Nói bậy cũng không biết trốn tránh.
Cho rằng chị Lệ của cô dễ trêu ư?
Gặp Tần Lệ nhìn qua, mấy cái nữ nhân viên lại càng hoảng sợ, tức thì liền yên tĩnh lại.
Sau đó, trong đó có một người đi tới, lên dũng khí, mở miệng nói: "Lệ tổng quá xinh đẹp! " Nàng khẩn trương nên mặt đều có chút hồng.
Tần Lệ nở nụ cười: "Cảm ơn."
Thang máy đã đến, Tần Lệ mang theo Hi Hi đi vào thang máy. Để lại mấy nữ nhân viên tại nguyên chỗ kích động không thôi.
Ô ô ô Lệ tổng như thế nào đẹp như vậy.
Lệ tổng xông lên nha!
Trở lại văn phòng, Tần Lệ nhìn thấy ở trong nhóm "Chúng ta sẽ nổi tiếng" có tin tức Kim Vi gửi tới.
Cô hôm nay muốn xuất phát đi tham gia chương trình thực tế, ba tháng đóng cửa.
Phạm Khê bây giờ còn đang ở đoàn làm phim quay phim. Cô cơ hồ là ở Ảnh Thị Thành, quay hết một cái, lại nhận thêm một cái, rất bốc đồng.
Tần Lệ:Cố gắng lên, có rảnh tôi đi thăm cô.
Phạm Khê: Tranh thủ xuất đạo.
Kim Vi: Được! Tôi sẽ biểu hiện thấy tốt, không để cho chị Lệ mất mặt.
Tần Lệ: Phạm Khê, quay phim cần chú ý nghỉ ngơi, không nên quá liều, thân thể quan trọng nhất.
Kim Vi:đúng vậy, dốc sức liều mạng, dì ba.
Đối với Phạm Khê mà nói, hiện tại cơ hội này đến không dễ, cô ta tin tưởng Kim Vi cũng cảm thấy như vậy. Tần Lệ chính là kỳ ngộ của các cô, so sánh với trước kia không quay phim, chỉ có thể làm diễn viên qua đường, điều kiện như bây giờ quá trân quý, đương nhiên muốn lòng mang cảm ơn, thật quý trọng, làm mọi thứ chính mình có khả năng làm.
**
Từ đây về sau, Tần Lệ cũng bắt đầu chuẩn bị "Một ngày của tôi".
Cái chương trình truyền hình thực tế này vẫn tương đối tự do, không có kịch bản, dùng tự do phát huy làm chủ, nhân viên công tác chẳng qua là cùng Tần Lệ nói chuyện một chút.
Bốn người khách quý đều có các đặc điểm khác nhau, có phân chia cấp độ, tổ tiết mục cho Tần Lệ chuẩn bị hình tượng chính là tiểu thư nhà giàu, lại bày ra một mặt nữ doanh nhân mà dân mạng chờ mong.
Kế tiếp chính là lắp đặt máy quay.
Nhân viên công tác của tổ tiết mục hôm nay mang máy móc trang trí nội thất đến nhà Tần Lệ, Đỗ Huyên cũng tới.
Các cô một bên nhìn xem nhân viên công tác bận rộn, một bên trò chuyện.
Tần Lệ hỏi về Kim Vi: "Kim Vi bên kia thế nào?"
Đỗ Huyên nói: "Nhận xét được hạng B. "
"Vậy cũng không tồi."
Đúng lúc đó, điện thoại Đỗ Huyên vang lên. Đỗ Huyên nhấc máy, nghe xong điện thoại, quay sang nói với Tần Lệ: "Chị có một hoạt động mới. Cuối năm rồi, hoạt động mới sẽ bắt đầu nhiều lên. "
Gần nhất tất cả hạng mục trong lĩnh vực điện ảnh và truyền hình, còn có hoạt động tiết mục của nghệ sĩ tìm đến Tần Lệ đặc biệt nhiều. Rất nhiều tổ tiết mục tống nghệ tiếc nuối vì không lấy được phát sóng trực tiếp của Tần Lệ tổng, trong đó không thiếu chương trình chất lượng cao.
Đỗ Huyên cảm thấy những cái tổ tiết mục kia nhất định không biết nguyên nhân mình bị cự tuyệt chẳng qua chỉ là tiết mục không đủ nhẹ nhàng.
"Cô khẳng định không tham gia à?"
"... Đúng vậy."
Đỗ Huyên có chút kinh ngạc: "Cô muốn đi?"
"Không sai. Gần nhất nếu có các hoạt động như vậy thì tôi đều đi."
Tần Đại tiểu thư đột nhiên không muốn buôn bán nữa mà muốn tham gia vào showbiz, Đỗ Huyên dù đầy mình nghi ngờ, vẫn gật đầu.
Hệ thống: 【Tôi mới không tin cô sẽ chủ động bán người khác. 】
Tần Lệ không có phủ nhận.
Cô đương nhiên là có lý do.
Trong nhà Tần Lệ sau khi gắn xong máy móc, còn phải đi công ty làm việc. chủ yếu chính là để ở bên trong phòng làm việc của cô.
Sau khi tổ tiết mục nhân viên công tác đến công ty, rất nhiều người mới biết được Tần Lệ muốn quay tổng nghệ, nhưng lại muốn ở công ty quay.
Từ khi người của tổ tiết mục đi vào cao ốc tập đoàn nhà họ Tần, tin tức luôn sẽ cực kỳ nhanh mà hướng tới trên lầu truyền đến.
Có người cảm thấy rất mới lạ, nhưng có một vài người cổ hủ lại cảm thấy không được.
Có CEO nhà ai lại làm loạn đến như vậy?
Muốn vào ngành giải trí thì cũng thôi đi, nhưng cũng không nên đem những thứ bừa bãi lộn xộn này đưa đến công ty. Quả thực làm xấu bầu không khí của công ty.
Cho rằng quản lý công ty là đang chơi đùa à?
Nhân viên công tác tổ tiết mục đi theo Hi Hi đi vào cao ốc lên đến tầng cao nhất, nguyên một đám đang ngồi cảm thán lấy tập đoàn nhà họ Tần quả nhiên tài đại khí thô, liền nhìn thấy mấy người trung niên khí tràng rất đủ đến.
Hi Hi vừa nhìn đã biết rõ cái mấy người này đến chắc chắn sẽ không có chuyện tốt, lập tức thông báo Tần Lệ.
Tần Lệ đi giày cao gót, ưu nhã đi ra văn phòng, lại để cho nhân viên công tác đi vào trước để lắp đặt máy quay, sau đó cười hỏi: "Mấy vị tìm tôi có chuyện gì? "
Mấy người này đều là lão hồ ly, rất khéo đưa đẩy.
"Lệ tổng, những người này đang làm gì?"
"À, tôi muốn quay cái chương trình truyền hình thực tế. Những người này là người của tổ tiết mục."
"Như vậy.... Nhiều người như vậy, còn có máy chụp ảnh, có thể ảnh hưởng những người khác trong công ty? Lỡ may tiết lộ tin tức, cũng sẽ ảnh hưởng công ty."
"Như vậy nếu đã bị tiết lộ ra ngoài, hệ thống an ninh nhà họ Tần chúng ta cũng quá kém. " Tần Lệ nói, "Hơn nữa máy móc ngay tại phòng làm việc của tôi, có lẽ ảnh hưởng không tới những người khác, trừ phi là những người kia...muốn ngồi vào chỗ của tôi thì sẽ phải chịu ảnh hưởng.
Mấy người gượng cười: "Nhiều người như vậy ở đây, Lệ tổng không nên nói giỡn.
"Tốt. Nhiều người ở đây, cẩn thận ảnh hưởng đến mọi người. " Tần Lệ bắt đầu đuổi người.
Nhân viên công tác tổ tiết mục một bên lắp đặt máy quay, một bên vểnh tai nghe bát quái.
Cảm giác những lời này đều có chứa dao, lạnh lẽo, quái gở.
Đuổi mấy cái lão già kia đi, Tần Lệ quay đầu lại, đối mặt ánh mắt bát quái của nhân viên công tác.
Ánh mắt của cô khẽ cong: "Bầu không khí của công ty chúng tôi rất tốt đúng không?"