Cô Chủ Hào Môn Không Muốn HOT

Chương 36



Cô giáo Tăng đang "giả ốm" gọi điện thoại cho Giang Thịnh Ngự, hỏi anh, bao giờ thì bà ấy có thể khỏi bệnh.

Trong khoảng thời gian này, Giang Thịnh Ngự đã dạy Tần Lệ bốn buổi học, tổng cộng thời gian cũng đã là nửa tháng rồi.

"A Ngự, cứ cách mấy ngày Lệ Lệ lại hỏi thăm sức khỏe của cô thế nào, muốn tới thăm cô, nhưng cô cứ mãi cự tuyệt không cho em ấy tới, như vậy cũng không ổn lắm đó. Em nói xem có đúng thế không?" Cô giáo Tăng cũng rất khó xử.

Hơn nữa vì để không bị lộ tẩy, bà ấy hầu như chỉ ở nhà, ngày nào cũng ở trong nhà thật sự là khó chịu đến hoảng hốt.

Giang Thịnh Ngự mỉm cười: "Làm phiền cô giáo, ngày mai ngày kia là cô có thể khỏe rồi."

Hôm nay vẫn còn buổi học cuối cùng.

**

Buổi tối Tần Lệ về nhà, đúng lúc Mễ Nghiên đang trang điểm, chuẩn bị ra cửa.

Cô đã cùng trong nhà căng thẳng hơn mười ngày, nhưng vẫn là không có kết quả.

"Lệ Lệ, buổi tối tới Wells chơi không?" Mễ Nghiên hỏi.

Tần Lệ cởi áo khoác nói: "Tối nay không đi đâu, tớ đã có lịch học rồi."

"Giang Thịnh Ngự hả." Mễ Nghiên cười đầy ẩn ý, "Vậy tôi không ép cậu đi nữa, hai người các cậu đi học vui vẻ nha."

Mễ Nghiên đã ra khỏi nhà trước khi Giang Thịnh Ngự tới. Lúc trước khi đi, Tần Lệ lại đưa cho cô một ít "Tiền tiêu vặt".

"Lệ Lệ, tớ yêu cậu đến chết mất. Có loại cảm giác đang bị cậu bao nuôi."

Tài xế của Tần Lệ chở Mễ Nghiên đến Wells.

Vừa đến nơi, Mễ Nghiên đã gặp được đám bạn, mấy người uống chút rượu, rồi lên sàn nhảy.

Ở ghế dài cách đó không xa, có mấy thanh niên đang nói chuyện phiếm, từ cách ăn mặc trang điểm là có thể thấy được thân phận không tầm thường. Trong đó có người chú ý tới Mễ Nghiên.

"Xem kìa, có một cô gái siêu nóng bỏng."

"Đó là Mễ Nghiên đúng không nhỉ? Khách quen của Wells."

"Mễ Nghiên? Cái cô thiên kim của tập đoàn châu báu ấy à?"

"Đúng rồi."

"Nghe nói Tạ thiếu gia sẽ cùng cô ấy đính hôn?"

Mấy người nhìn về phía Tạ Trạch Minh.

Tạ Trạch Minh nâng mắt, ánh mắt sâu thẳm dừng trên người Mễ Nghiên còn đang lắc eo giữa sàn nhảy.

Bên này của Mễ Nghiên rất là nóng bỏng, bên kia Tần Lệ an tĩnh cùng Giang Thịnh Ngự xem phim điện ảnh với nhau.

Sau khi xem xong, hai người cùng nhau thảo luận ý kiến, tất cả đều được Giang Thịnh Ngự ghi chép lại, sau khi về sửa sang xong thì gửi cho cô.

Hiện tại tiến độ nhiệm vụ của Tần Lệ là đã viết xong bốn trên năm bản đánh giá, bản cuối cùng này cũng chỉ cần chỉnh sửa lại vài chỗ là hoàn thành nhiệm vụ.

Có lẽ đây là lần hoàn thành nhiệm vụ nhẹ nhàng nhất của cô.

Sau khi Giang Thịnh Ngự gửi lại file đã được chỉnh sửa, anh gửi thêm một dòng tin nhắn: Sức khỏe của cô giáo Tăng đã tốt hơn nhiều rồi, lần sau cô ấy sẽ là người dạy em.

Tần Lệ: Ừ.

Phải nói rằng, nhiệm vụ lần này có thể coi như là Giang Thịnh Ngự trong lúc vô tình đã giúp cô hoàn thành, khiến cô không cần tốn nhiều tâm sức, cũng học được rất nhiều. Đều là công lao của anh. Tần Lệ quyết định cảm tạ công sức anh đã bỏ ra.

Tần Lệ: Giang sư huynh, mấy ngày nay vất vả cho anh rồi.

Giang Thịnh Ngự: Không vất vả.

Tần Lệ: Để bày tỏ lòng biết ơn, hôm nào có thời gian tôi mời anh đi ăn một bữa cơm nhé.

Giang Thịnh Ngự nhìn dòng chữ này trong khung chat.

Hiện tại muốn cảm ơn anh, mời anh ăn cơm, nhưng không biết chờ đến lúc biết được sự thật thì sẽ thế nào.

Anh nhập vào khung chat một từ —— "Được".

Tần Lệ và Giang Thịnh Ngự hẹn tối mai cùng nhau đi ăn.

Sau khi hẹn được thời gian, Tần Lệ bảo Hi Hi đặt nhà hàng, rồi đi tắm một cái, tắm xong thì bắt đầu xem bản vẽ mà bên phía reputation gửi tới.

Danh dự đã điều chỉnh phương hướng thiết kế sắp tới theo kiến nghị của cô, lần này bộ sưu tập với chủ đề "Danh lợi" sẽ ra mắt vào tháng ba tới, Tần Lệ rất coi trọng việc ra mắt màn trình diễn đầu tiên này, đích thân tham gia vào từng chi tiết nhỏ, trao đổi với nhà thiết kế, còn tham khảo cả ý kiến nhà thiết kế tư nhân của cô.

Chờ đến lúc Tần Lệ bận việc xong đã gần một giờ sáng rồi, Mễ Nghiên vẫn còn chưa về.

Mễ Nghiên chú trọng việc dưỡng sinh, ngày thường cũng không hay thức đêm, dù ra ngoài chơi nhưng bình thường giờ này cũng sẽ về.

Cô gọi điện thoại cho Mễ Nghiên, không có ai nghe máy.

Mễ Nghiên ở Wells chắc cũng không đến nỗi sẽ xảy ra chuyện gì, hẳn là đang chơi đùa điên cuồng rồi.

7 giờ sáng ngày hôm sau, trong nhà Tần Lệ vẫn rất yên tĩnh.

Chiếc rèm ở phòng khách không có đóng lại, ánh nắng ban mai chiếu qua tấm cửa kính trong suốt từ trần đến sàn, sáng bừng lên.

Cửa từ bên ngoài mở ra, Mễ Nghiên tiến vào, nhẹ nhàng tay chân, lúc đi qua hành lang còn nhìn thoáng qua phòng của Tần Lệ.

Cửa phòng vẫn đóng kín, giờ này cô hẳn là vẫn chưa ngủ dậy.

Mễ Nghiên thu hồi ánh mắt, đang muốn về phòng, vừa mới đi được hai bước, thì nghe thấy tiếng cửa mở.

"Lệ Lệ, sao hôm nay cậu ngủ dậy sớm thế?"

Tần Lệ mặc áo ngủ, chân trần lười biếng dựa trên khung cửa, trên mặt còn đầy vẻ buồn ngủ: "Hôm nay có một cuộc họp vào sáng sớm. Tối qua tôi gọi điện thoại cho cậu nhưng không thấy cậu nghe máy. Một đêm không về à?"

"Uống nhiều quá, nên ngủ ở Wells luôn." Mễ Nghiên nói.

Tần Lệ gật gật đầu, nhưng vẫn cứ cảm thấy Mễ Nghiên có gì đó khác thường.

Cô quan sát Mễ Nghiên. Đầu tóc có thể nhìn rõ là bù xù, quần áo...... cũng không quá chỉnh tề, cứ làm cho người ta có cảm thấy giống như đã vội vàng rời khỏi giường vậy.

Cổ áo lông của cô hơi xiêu vẹo, thấp thoáng có thể nhìn thấy một vết đỏ mới tinh phía dưới cổ áo.

Xem ra cũng không đơn giản là uống say quá nên mới ngủ lại.

Mễ Nghiên cúi đầu nhìn theo ánh mắt của Tần Lệ, ho nhẹ một tiếng, nhanh chóng xốc lại cổ áo.

Tần Lệ cũng không thèm để ý, ngáp một cái, thanh âm kiều mềm: "Cẩn thận một chút."

Bị bắt quả tang, Mễ Nghiên hơi xấu hổ: "Ừ."

Mễ Nghiên trở lại phòng liền thở phào nhẹ nhõm.

Sáng nay ngủ dậy, lúc nhìn thấy có một tên đàn ông nằm bên cạnh, cô thực sự bị dọa đến chết khiếp, cố chịu đựng eo đau chân mỏi, mặc quần áo xong liền vội vàng chạy.

Trên đường về, cô đã nhớ tới tất cả những việc xảy ra đêm qua.

Tối hôm qua cô ở Wells gặp được thằng nhóc họ Tạ mà nhiều năm chưa thấy, nên đã uống chút rượu, không biết sao liền u mê mà ngủ người ta.

Tối qua Tần Lệ gọi điện cho cô, cô có chút ấn tượng. Lúc đó cô đang bị người đè lên vách tường trong phòng tắm, mơ hồ nghe được tiếng điện thoại kêu, nhưng lúc đó đã bị áp không có cách nào bấm nghe máy, rất nhanh đã không còn chút sức lực nào.

Vừa mới phát ngôn là bị điên mới đính hôn cùng thằng nhóc nhà họ Tạ, nhưng lời nói còn chưa dứt thì cô đã phát rồ mà ngủ người ta rồi, không còn mặt mũi nào để nói chuyện với Tần Lệ.

Cô không ngờ thằng nhóc nhà họ Tạ lại thay đổi nhiều đến thế. Năm đó vẫn là một thiếu niên trung học trắng nõn sạch sẽ, nháy mắt đã trở nên...... mạnh mẽ như vậy.

Tối hôm qua cô còn chưa đến mức uống say không biết tí gì, trong đầu vẫn còn nhớ rõ rất nhiều tình hình chiến đấu.

Mễ Nghiên ho nhẹ một tiếng, tự nhắc bản thân không cần hồi tưởng lại.

Cô cởi quần áo ra, chuẩn bị vào phòng tắm tắm rửa lại lần nữa rồi ngủ bù, lúc soi gương mới nhìn thấy rõ ngực của mình như thế nào.

Một tài xế già như cô cũng phải đỏ mặt.

Cậu nhóc kia là chó à?

**

Doanh nhân Tần Lệ cả ngày hôm nay đều rất bận rộn, một đống cuộc họp lớn lớn bé bé xếp hàng dài.

Tới gần lúc tan làm, cô nhận được tin nhắn của Giang Thịnh Ngự, hỏi cô bắt đầu đi từ địa điểm nào, nếu là từ công ty thì đúng lúc anh thuận đường tới đón luôn.

Có anh thuận đường đến đón cũng khá tốt, Tần Lệ bảo tài xế không cần đến nữa.

Lúc tan làm, Tần Lệ gặp được Vinh Hải, liền cùng hắn đi xuống.

"Vinh tổng vất vả quá."

Ngày hôm nay các cuộc họp lớn bé đa số đều do Vinh Hải chủ trì. Vinh Hải mệt hơn cô là cái chắc.

Vinh Hải cười: "Cũng không đến nỗi."

Hai người cùng nhau bước vào thang máy, Vinh Hải nhìn thấy cô không đi xuống bãi đỗ xe, hỏi: "Buổi tối có hẹn à?"

Ngày thường cho dù là tài xế đến đón, hay là thỉnh thoảng Tần Lệ tự lái xe, đều sẽ đi xuống bãi đỗ xe.

"Đi ăn tối với một ngưòi bạn."

Thang máy đến tầng một, Tần Lệ chào Vinh Hải rồi đi ra trước.

"Tạm biệt tổng giám đốc Lệ." Nhân viên đi ngang qua chào cô.

Tần Lệ cười cười với bọn họ.

Nhìn đến ngày tháng hiện trên màn hình led ở sảnh lớn, cô nhớ ra còn mấy ngày nữa là đến sinh nhật của Vinh Hải.

Đi ra khỏi tòa nhà của tập đoàn họ Tần, Tần Lệ nhìn thấy một chiếc xe Mercedes-Benz S-Class đỗ ở bên đường, như vậy đã là rất khiêm tốn rồi.

Nhân viên của tập đoàn họ Tần ở đằng sau, từ xa nhìn thấy tổng giám đốc Lệ của bọn họ lên ghế phụ của một chiếc xe hơi, người lái xe hình như là nam giới, nhưng không nhìn thấy rõ anh ta trông thế nào.

Cũng không biết đó là ai.

Mấy người bắt đầu buôn chuyện hóng hớt.

"Chắc là bạn bè của tổng giám đốc Lệ."

"Cái này thì cũng không chắc đâu. Có lẽ là ngưòi theo đuổi tổng giám đốc Lệ, hoặc là đối tượng hẹn hò?"

"Tôi vẫn là cảm thấy tổng giám đốc Lệ và Vinh tổng đẹp đôi!"

"Thật không dám giấu diếm, từ sau lần hot search đó, tôi đã âm thầm chèo thuyền của cp tổng giám đốc Lệ và Giang Thịnh Ngự."

"Có được vẻ đẹp không giống ai cũng không tệ lắm."

......

Bản thân Tần Lệ hoàn toàn không biết, ở đằng sau lưng cô, các nhân viên đang âm thầm chèo thuyền các loại cp của cô.

Giang Thịnh Ngự lái xe rất vững, từ sườn mặt thấy vẻ mặt chuyên tâm, ngón tay thon dài nắm lấy vô lăng, khớp xương rõ ràng, giống như được điêu khắc từ thạch cao.

"Chương trình thực tế của cô cũng sắp quay xong rồi, sắp tới có kế hoạch gì chưa?" Giọng nói của anh vang lên, trầm trầm.

Tần Lệ nói: "Vẫn chưa có. Sắp đến tết rồi, chắc phải đợi ăn tết xong đã." Cô vẫn thường theo sát nhiệm vụ.

"Chỗ tôi có một bộ phim cũng không tệ lắm, cô có thể cân nhắc xem."

Tần Lệ hơi bất ngờ khi thấy Giang Thịnh Ngự giới thiệu dự án cho cô, hỏi: "Là phim của Giang sư huynh à?"

"Chắc là tôi sẽ không diễn, nhưng mà có tham gia đầu tư. Tôi có thể gửi kịch bản cho cô xem trước."

"Được."

Giang Thịnh Ngự đã nói là bộ phim không tệ, vậy chất lượng khẳng định là được bảo đảm, Tần Lệ quyết định xem trước thế nào đã. Còn có nhận hay không, thì sẽ tính sau.

Nhưng thật ra cô nghĩ đến một chuyện khác: "Lần sau Giang sư huynh có các mục đầu tư như vậy thì nhớ cho tôi biết với nhé?"

Theo chân Giang Thịnh Ngự đầu tư khẳng định sẽ không sai.

Hệ thống: 【 Người ta là giới thiệu phim cho cô diễn, thế mà cô lại nghĩ đến việc đầu tư kiếm tiền. 】

Doanh nhân Tần lệ: 【 Có tiền thì dại gì mà không kiếm. 】

Giang Thịnh Ngự nở nụ cười: "Được."

Tần Lệ là trực tiếp đi từ công ty, ở tủ quần áo trong khu nghỉ ngơi của văn phòng cũng không có trang phục để mặc thường ngày. Hôm nay cô mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, bên trong là một chiếc váy hoa xanh lam, dưới chân đi một đôi bốt cao đến đầu gối, lộ ra một phần đùi trắng nõn, đẹp đẽ tinh tế, khí chất mạnh mẽ, rất là bắt mắt.

Vì thế, cô cùng với Giang Thịnh Ngự đến chỗ ăn tối, xuống xe, đi thang máy lên, lúc cửa thang máy vừa mở ra, thì bị mấy cô gái đang đi từ đằng xa về phía thang máy phát hiện.

Tần Lệ cùng bọn họ bốn mắt nhìn nhau.

Mọi người sững sờ trong chốc lát, trở nên hưng phấn lên: "Đó là Tần Lệ phải không!"

Tần Lệ phản ứng rất nhanh, trực tiếp đóng lại cửa thang máy, ấn b2.

Lúc mấy cô gái đuổi đến nơi, thang máy đã đi xuống.

Tần Lệ thở phào nhẹ nhõm: "Chúng ta đổi chỗ khác ăn đi." Hôm nay là cô tính sai rồi.

Cô không muốn bị người khác nhìn chằm chằm lúc ăn cơm, hơn nữa còn có Giang Thịnh Ngự. Nếu biết là có anh ở đây, ước chừng tất cả mọi ngưòi ở quanh đều xông tới, đến lúc đó bị vây quanh, bọn họ muốn chạy cũng khó.

Giang Thịnh Ngự "Ừ" một tiếng, vừa định nói chuyện, thang máy mới xuống được hai tầng thang máy đã dừng lại.

Cái này thì tiêu đời rồi, bọn họ trốn cũng không thoát, sẽ bị trực tiếp chặn ở thang máy.

Cửa thang máy mở ra, có sáu người tiến vào, không gian lập tức trở nên có chút chật chội.

Tần Lệ đứng ở một góc trong thang máy, Giang Thịnh Ngự đối diện cô, tay chống ở xung quanh, thân hình cao lớn bao phủ toàn bộ lấy cô, giúp cô ngăn cách đám đông, cũng chặn tầm nhìn của những người khác.

Tần Lệ ngẩng đầu liền chạm vào ánh mắt của anh, đen như mực, dường như có thể mang người tiến vào trong.

Thang máy đi xuống ổn định, một nữ sinh nói với bạn trai của cô ấy: "Em xem vòng bạn bè thấy có người nói Tần Lệ đang ở đây nè!"

Nghe được tên của mình, Tần Lệ hơi căng thẳng.

Cũng may không bị phát hiện, cặp đôi kia chỉ mải nói chuyện với nhau.

Bọn họ cách cặp đôi này rất gần, Tần Lệ cảm thấy có chút kích thích, đắc ý chớp chớp mắt với Giang Thịnh Ngự, rất là giảo hoạt.

Giang Thịnh Ngự cong cong khóe môi, nở nụ cười.

Mọi người trong thang máy đã ra hết ở tầng một và tầng hai, chỉ còn lại hai người bọn họ.

Giang Thịnh Ngự buông tay, rời xa cô một chút.

Tần Lệ nói: "Thông tin sao lại lan truyền nhanh như vậy chứ, may là chúng ta rút lui kịp thời."

Thang máy đến B2, cửa mở ra.

Giang Thịnh Ngự đang định đi ra ngoài, Tần Lệ kéo lại cánh tay của anh, nói: "Trước nhìn xem bên ngoài có ai không đã."

Sau đó, cô thò đầu ra nhìn, sau khi xác định là không có người, mới kéo Giang Thịnh Ngự đi ra.

Dáng vẻ lén lút của cô rơi vào trong mắt của Giang Thịnh Ngự, cực kì đáng yêu. Anh cúi đầu liếc nhìn tay của cô, khóe miệng âm thầm nhếch lên một chút, mặc kệ cho cô kéo, chậm rãi đi theo cô.

Bãi đỗ xe rất thoáng, không đi bao xa, lúc chuẩn bị đến chỗ góc cua, Tần Lệ nghe thấy tên của mình, từ phía góc cua bên kia truyền tới.

Ba cô gái đi cùng nhau.

"Hai người họ nói, trên tầng có người nhìn thấy người phụ nữ xấu xa, chắc là đã đi xuống dưới, có khi đang ở bãi đỗ xe."

"Oa, thật hay giả vậy! Chúng ta đi tìm đi!"

Lúc này, Tần Lệ cùng Giang Thịnh Ngự đang nấp sau một cây cột cách họ không xa.

Sau lưng Tần Lệ dựa vào cây cột, Giang Thịnh Ngự đối diện với cô, trong khoang mũi đều là hương vị ngọt ngào từ trên người cô.

Ánh mắt của anh ở khoảng cách gần dừng trên khuôn mặt cô. Làn da của cô trắng không chút tì vết, lông mi dài và dày giống như cây quạt nhỏ, cái mũi cao thanh tú, môi đỏ kiều diễm.

Lúc này Tần Lệ chỉ tập trung chú ý đến ba cô gái phía bên kia.

Tiếng nói chuyện và tiếng bước chân của ba cô gái ngày càng gần, hình như đang tiến dần về phía họ.

Lo lắng Giang Thịnh Ngự bị nhìn thấy, cô kéo áo khoác trước ngực anh, để anh nấp dịch vào trong thêm một chút nữa.

Giang Thịnh Ngự lại tiến thêm một bước tới gần cô, giữa cơ thể của hai người chỉ còn một khoảng cách rất nhỏ.

Tần Lệ ngẩng đầu, vừa lúc Giang Thịnh Ngự cúi đầu xuống, bất ngờ không kịp chuẩn bị, hơi thở của hai người đan xen cạnh nhau, rất ấm áp, hơi thở nam tính bao vây chặt lấy cô. Lúc này Tần Lệ mới nhận ra, bọn họ cách nhau cực kì gần, lại còn là chính mình túm lấy quần áo của anh để anh dán sát lại đây.

Tự dưng, cô cảm thấy ánh mắt sâu thẳm của anh dường như mang theo nhiệt độ, có chút nóng bỏng, làm cô hốt hoảng.

Cô ngừng thở trong chốc lát, liếm môi dưới một cách vô ý thức.

Hầu kết của Giang Thịnh Ngự chuyển động một chút.

Ba cô gái bị một tiếng bước chân kia làm giật mình.

"Hình như có tiếng gì đó."

"Tôi cũng nghe thấy."

Ba cô gái đi đến phía sau cây cột.

Dù sao chính mình cũng bị bại lộ, Tần Lệ định đi ra.

Lúc này, eo của cô bị ôm chặt, đầu thì bị ấn vào trong lòng ngực ấm áp.

Tiếng tim đập vững vàng mạnh mẽ truyền đến bên tai.

Lúc ba cô gái đi tới, họ thấy một người đàn ông đang ôm lấy một người phụ nữ. Người đàn ông đội mũ, không nhìn được rõ mặt, mà chỉ có thể nhìn thấy rõ cằm, một tay xuyên qua tóc của người phụ nữ. Người phụ nữ trong lòng ngực của anh hoàn toàn không nhìn thấy mặt, so với anh thì thật sự rất nhỏ xinh.

Người đàn ông cúi đầu, ghe vào bên tai người phụ nữ, nhu là đang nhỏ giọng nói cái gì, cho người một cảm giác rất nhẹ nhàng lưu luyến.

Nhìn qua rõ ràng là dỗ dành cô bạn gái đang nổi nóng.

Ba cô gái ho nhẹ một tiếng, rồi nhanh chóng rời đi.

"Ấp ấp ôm ôm ở sau lưng cây cột trong bãi đỗ xe, cũng quá là 'ngược cẩu' rồi."

* Ngược cẩu: Hành động mà các cặp đôi thể hiện tình cảm thân mật được coi là hành động ngược đãi đối với những người độc thân.

"Người đàn ông kia đẹp trai thật."

"Đã nhìn thấy mặt đâu, sao biết được là đẹp trai?"

"Chỉ cần nhìn khí chất là biết. Dáng người bạn gái của anh ta nhìn qua thật chuẩn, cô ấy hẳn là cũng rất xinh đẹp."

Ba cô gái vừa buôn chuyện, vừa đi sang hướng khác.

Một cô gái trong nhóm nhìn điện thoại, nói: "Ơ, ở đây còn nói là còn có một ngưòi đàn ông đi cùng với Tần Lệ."

"Còn có một người đàn ông nữa??"

"Đợi đã, có phải hay không là vừa nãy......"

Nhận ra được rất có khả năng là như vậy, các cô gái ngay lập tức quay lại tìm.

Nhưng mà, chờ đến lúc các cô gái quay lại, phía sau cây cột đã không có người từ lâu.

Một chiếc Mercedes-Benz S-Class từ đằng sau lưng họ chạy qua.

Một bàn tay trắng nõn vươn ra bên ngoài từ cửa sổ xe của ghế phụ, âm thầm vẫy tay về phía các cô gái, như là đang thị uy, cực kì kiêu ngạo.

Sau khi Tần Lệ rụt tay về rồi đóng cửa sổ xe lại, chỉnh sửa đầu tóc đã bị Giang Thịnh Ngự làm cho rối tung cả lên.

Vừa nãy lúc mấy cô gái kia nhìn thấy bọn họ, Giang Thịnh Ngự vừa lúc ghé vào bên tai cô hạ thấp thanh âm nhẹ giọng thương lượng nói: "Chúng ta đến nhà của Đằng Tịnh sư tỷ ăn ké bữa cơm đi."

Thanh âm kia dễ nghe cực kì, như là tự động chui vào lỗ tai cô, đến bây giờ cô vẫn nhớ như in cảm giác tê dại ngứa ngáy ở cổ và cánh tay của mình.

Không hổ là ảnh đế, diễn tốt đến nỗi khiến ba cô gái kia hoàn toàn không nhận ra được là bọn họ đang thảo luận việc sẽ đi ăn ở đâu.

"Đột nhiên đến nhà Đằng Tịnh sư tỷ như thế, liệu có ổn lắm không?" Tần Lệ hỏi.

Tuy rằng lúc quay xong《 Một ngày của cô ấy 》, cô đã hẹn Đằng Tịnh sư tỷ sẽ đến nhà của chị ấy ăn cơm, nhưng thế này cũng quá đột ngột rồi.

Giang Thịnh Ngự vừa đánh tay lái, vừa nói: "Dùng điện thoại của tôi gọi cho bọn họ hỏi trước xem đã ăn cơm chưa."

Anh đang lái xe nên đúng là không quá thuận tiện. Tần Lệ cầm lấy điện thoại của anh, bảo anh mở khóa.

Giang Thịnh Ngự tranh thủ lúc chờ ở trạm thu phí của bãi đỗ xe, đưa tay ra ấn một cái.

Ngón tay thon dài đẹp đẽ lọt vào ánh mắt cô, chỉ cách khuôn mặt cô rất gần, thu hút ánh mắt của cô.

Trước đây, Tần Lệ cũng không biết chính mình còn hơi có xu hướng mê tay.

Giao diện điện thoại của Giang Thịnh Ngự rất sạch sẽ, các biểu tượng gọn gàng, cũng không có nhiều, Tần Lệ chỉ nhìn thấy một cái biểu tượng sặc sỡ, không tương tự như những cái còn lại, nhưng cũng không có xem kĩ đó là cái gì.

Ngày nay, điện thoại di động chưa quá nhiều điều riêng tư, rất ít người có thể yên tâm mà đưa điện thoại cho người khác, ngoại trừ những người rất thân cận. Giống như lãnh địa riêng của chính mình, sẽ chỉ mở ra với những người cực kì thân thiết, mới cho phép họ bước vào.

Giang Thịnh Ngự có phải là quá tin tưởng cô rồi hay không.

Tất nhiên Tần Lệ sẽ không xem loạn. Cô mở danh bạ ra, mới lướt hai cái đã trước tiên nhìn thấy dãy số của chính mình, ghi chú là "Lệ lệ".

Tìm được Đằng Tịnh sư tỷ, cô xác nhận lại lần cuối: "Tôi gọi thật đấy nhé?"

Có lẽ là ngày nào Đới Quận ở trước mặt cô cũng tâng bốc về anh hoàn mỹ như một vị thần, nên cô luôn cảm thấy anh không phải là loại người sẽ đột ngột đến nhà người ta ăn ké cơm như thế này.

Nhưng trên thực tế, Giang Thịnh Ngự không hề có gánh nặng mà làm loại chuyện này: "Gọi đi."

Tần Lệ bấm gọi số di động của Đằng Tịnh sư tỷ, mở loa ngoài.

Điện thoại đổ chung vài lần thì nối được, giọng nói của Đằng Tịnh sư tỷ truyền đến: "A Ngự?"

Tần Lệ nhìn về phía Giang Thịnh Ngự.

Khẳng định phải để anh mở miệng trước, dù sao thì cô rất xấu hổ.

"Sư tỷ, chị và anh rể có đang ở nhà không?"

"Có. Anh rể của cậu đang ở nấu cơm."

"Vậy thì vừa hay, chúng em muốn tới ăn tối cùng, đang đi trên đường rồi."

Tần Lệ: "......" Đều không cần vòng vèo sao?

"Các em? Em cũng với ai thế?" Đằng Tịnh sư tỷ hỏi.

"Tần Lệ. Cô ấy đi cùng em."

Tần Lệ bị nhắc đến đành mở miệng: "Sư tỷ."

"Tần Lệ à, lần trước đã nói rõ là phải đến nhà bọn chị ăn cơm, vừa hay tối nay cùng A Ngự đến đi."

"Vậy có làm phiền quá không?" Hôm nay Tần Lệ khó được mà sắm vai nhân vật "Hiểu chuyện".

Đằng Tịnh: "Không đâu. Vừa lúc anh rể của em hôm nay hiếm có mà vào bếp, để chị bảo anh ấy làm thêm hai món nữa."

Giang Thịnh Ngự dùng ánh mắt liếc nhìn Tần Lệ một cái, cảm thấy lúc này cô thật là lanh lợi.

"Không cần khách khí như thế." Anh nói.

"Đúng vậy, em học tập A Ngự, không cần khách khí như thế. Vậy chờ các em đến nha."

Nói chuyện điện thoại xong, Tần Lệ để lại điện thoại của Giang Thịnh Ngự.

"Không ngờ cuối cùng lại là đến nhà của Đằng Tịnh sư tỷ ăn nhờ cơm." Lần trước cô nhận được điện thoại của Mễ Nghiên nên vội vàng phải đi, lần này lại vẫn không chiêu đãi thành công.

Giang Thịnh Ngự nói: "Vậy lần sau mời tôi."

Tần Lệ cũng cảm thấy, chỉ có thể lần sau lại mời.

**

Phía bên Đằng Tịnh sư tỷ nghe điện thoại xong thì đi phòng bếp.

"Lát nữa A Ngự và Tần Lệ sẽ đến cơm, làm thêm hai món nữa đi."

"Là cái cô Tần Lệ kia à? Sư muội của em?"

"Đúng vậy. Thật đúng là bị em nói trúng rồi, hình như A Ngự cái cây vạn tuế này thật sự là sắp nở hoa rồi, không được, em muốn đi kể cho những người khác."

Đằng Tịnh nói xong liền mở WeChat ra. Sau đó, tất cả các sư huynh sư tỷ đều đã biết.

Mọi người thậm chí còn lập thành một group, bảo Đằng Tịnh lát nữa phát sóng trực tiếp tình hình.

Không ít trong số những người này là "Đàn anh, trùm lớn" trong mắt những người trẻ tuổi trong ngành, là những người có thể khiến bọn họ tự giác trở nên rất ngoan ngoãn mỗi khi xuất hiện trước mặt.

Ngoại trừ 'đại thanh y' như Đằng Tịnh, còn có đạo diễn nổi tiếng, nhà sản xuất lớn, diễn viên thục lực,... ai có thể tưởng tượng được đến bọn họ thật ra đều là những người thích hóng chuyện, còn rủ nhau hóng hớt tám chuyện của người trẻ tuổi.

* Đại thanh y: Chỉ những diễn viên có diễn xuất cân được cả điện ảnh lẫn truyền hình với các tác phẩn thiên về chính kịch, có khả năng đảm bảo được danh tiếng và độ phủ sóng cho tác phẩm, có nhiều giải thưởng danh tiếng, ví dụ như: Phi Thiên, Bạch Ngọc Lan, Kim Ưng.

Trên đường đến, Tần Lệ cùng Giang Thịnh Ngự mua một ít hoa quả, Giang Thịnh Ngự xách theo.

"Sư tỷ, anh rể, làm phiền rồi."

Đằng Tịnh kéo Tần Lệ ngồi xuống: "Không cần khách khí như vậy, dù sao A Ngự cũng không phải là lần một lần hai đến đây ăn ké."

Cơm còn không chưa làm xong, Đằng Tịnh cùng với Tần Lệ ngồi trên sô pha nói chuyện phiếm, sau khi Giang Thịnh Ngự đi vào phòng bếp dạo một vòng thì bị anh rể đuổi ra ngoài, ngồi lên một chiếc sô pha khác, thản nhiên nghe các cô nói chuyện.

Anh lấy điện thoại ra trả lời tin nhắn, sau đó ra thuận tay mà mở ra 《 Con đường ảnh hậu 》.

Sau khi tải xong, trên màn hình hiện ra khuôn mặt đỏ bừng của cô chủ nhỏ, tai còn đang bốc khói, rất giống cái đít khỉ.

【 Tân trạng ngày hôm nay: Có chút lo lắng và thẹn thùng nhưng tôi không thể để lộ ra.】

Ồ, hóa ra vẫn còn đang xấu hổ.

Nhìn "Đít khỉ" của nhân vật trong trò chơi, rồi lại nhìn cô chủ nhỏ ngoài đời thực xinh đẹp vô đối đang ngồi một cách thanh nhã, cùng với Đằng Tịnh sư tỷ trò chuyện vui vẻ, liền cảm thấy rất đáng yêu.

Sao lại có thể dễ thương như vậy chứ.

Giang Thịnh Ngự bất giác mà nhếch môi lên, chụp lại vài tấm ảnh.

Đằng Tịnh thấy được ý cười trên khóe miệng của Giang Thịnh Ngự: "Xem cái gì đấy, A Ngự."

"Không có gì." Giang Thịnh Ngự cất điện thoại, nhìn về phía Tần Lệ.

Vừa lúc cô cũng đang nhìn anh.

Nhìn đến ý cười ở đáy mắt anh, Tần Lệ rất hoang mang.

Cô trông rất buồn cười à??