Cổ Đạo Thần Ký

Chương 45: Đại Bảo Quốc



Lạc Tư Thần vừa đi vừa hỏi Tiểu Đằng Xà " Trong thời gian ta bế quan thì bên ngoài có xảy ra chuyện gì không?".

Tiểu Đằng Xà cắn tay suy nghĩ " Ta không rời khỏi núi Bạch Linh nên không rõ, chỉ biết cái kia Đông Phương Danh mấy tháng trước nói có việc phải trở về quê nhà, nghe nói là về để liên hôn".

Lạc Tư Thần khựng lại " Liên hôn? với ai?".

Tiểu Đằng Xà đáp " Cái đó hắn không nói, có điều tiểu sư đệ của ngươi cũng vẫn chưa tỉnh lại đâu".

Lạc Tư Thần có chút lo lắng, hai năm rồi vẫn chưa tỉnh lại, xem ra thần hồn của Nghê Hiên bị thương không nhẹ, nhưng chắc hẳn cũng sắp tỉnh lại rồi cũng nên. Còn chuyện Đông Phương Danh, Lạc Tư Thần càng nghĩ càng cảm thấy không đúng.

" Đi! chúng ta xuống núi một chuyến".

So với sư phụ đã sống mấy ngàn năm thì hai năm bế quan của y không tính là gì, có điều vẫn thật tưởng niệm quãng thời gian trước kia, Linh Quan Thượng Môn vẫn không thay đổi chút nào.

Lạc Tư Thần đi qua khu vực nhận nhiệm vụ thì có rất nhiều ánh mắt nhìn tới đây, người duy nhất ăn mặc khác với bọn họ, cũng có nghĩa người đó là đệ tử chân truyền, là mơ ước của biết bao đệ tử trong tông môn, chưa kể từ sự kiện Thực Hồn Quỷ Vương năm đó đã khiến danh tiếng của Lạc Tư Thần được đồn thổi nhiều hơn nhưng số người biết mặt y rất ít cho nên nhiều người rất tò mò rốt cuộc cái người Lạc Tư Thần đó trông như thế nào.

" Lạc Tư Thần!".

Có người gọi tên làm Lạc Tư Thần bất ngờ, người đi đến là mội nội môn đệ tử lạ hoắc " Ngươi là ai?". Nhiều người nghe thấy cũng chú ý tới bên này.

Tên đệ tử kia hùng hổ lao tới " Nếu không phải tại đám người các ngươi thì ta đâu phải khổ sở ở ngoại môn lâu như vậy, sao nào? ta đã vào được nội môn rồi, có phải ngươi tức chết không?".



Lạc Tư Thần nhìn hắn như nhìn một thằng ngu " Ta có quen biết ngươi sao?".

Tên đệ tử kia trừng mắt kinh ngạc " Ta... Ta là Dịch Hoài Ca".

Lạc Tư Thần lục lại trí nhớ " À... Là tên hống hách bắt nạt tiểu sư đệ của ta năm đó".

" Đúng vậy, ta không hề bị đuổi đi, ta đã chính thức trở thành đệ tử nội môn rồi" Dịch Hoài Ca lớn tiếng nói.

" Thì sao nào?" Lạc Tư Thần hỏi lại. Dịch Hoài Ca cứng họng không đáp lại được.

Tiểu Đằng Xà ở phía sau Lạc Tư Thần lên tiếng " Ngươi cái đồ vô lễ này, một đệ tử nội môn như ngươi nhìn thấy y còn phải gọi một tiếng tiểu sư tổ, ngươi không những không hành lễ còn dám lớn lối như vậy".

Quản sự ở gần đó nghe tiếng động liền chạy tới khom lưng hành lễ với Lạc Tư Thần sau đó liền đá vào chân Dịch Hoài Ca để hắn quỳ xuống " Tiểu sư tổ đừng giận".

Dịch Hoài Ca muốn đáp trả nhưng hai chân bỗng nặng nề không nhấc lên được. Lạc Tư Thần bình tĩnh hỏi quản sự " Bất kính với trưởng bối sẽ phạt thế nào vậy?".

Quản sự nhanh chóng đáp lại " Bất kính với trưởng bối sẽ bị phạt chép quy tắc ba nghìn lần, sau đó bị đưa tới Điền Vụ trang để đào đất trong nửa năm".

" Cứ theo đó mà làm, ta có việc phải đi trước" Lạc Tư Thần phất tay rồi rời đi ngay sau đó. Quản sự thở phào một tiếng rồi nhanh chóng cho người áp giải Dịch Hoài Ca đang kháng cự quyết liệt đi chịu phạt, nửa năm đi đào đất đó chắc chắn sẽ khiến hắn chậm trễ việc tu luyện, thành tích khảo thí lần sau sẽ bị tụt lùi rất nhiều.

Tiểu Đằng Xà thắc mắc hỏi " Ngươi trị hắn nhẹ tay như vậy à? không phải nên đánh cho mấy roi sao? không ngờ lâu như vậy rồi mà vẫn bị âm hồn đó bám vào".



Lạc Tư Thần đáp lại " Ta sớm đã quên đi sự tồn tại của hắn rồi, một tên như hắn không cần phải tốn thời gian làm gì".

Lạc Tư Thần sau khi đạt tới Kết Đan kỳ thì đã có khả năng lăng không mà di chuyển rồi, không càn phải phi kiếm như trước nữa, tiện lợi hơn rất nhiều. Tầm nửa ngày sau y đã xuất hiện tại một ngọn đồi bên ngoài cổng hoàng thành Đại Bảo quốc, nơi này cũng chính là nơi y đã đặt chân đầu tiên khi xuyên tới.

Lạc Tư Thần theo trí nhớ quay trở lại nơi Tùy Y Ngọc huyết tế để triệu hồi linh hồn y tới nơi này, nghĩ kĩ lại thì một thiếu niên yếu đuối làm sao biết được trận pháp huyết tế cổ đại này mà cơ chứ, chẳng lẽ có người khác tạo ra rồi Tùy Y Ngọc vô tình đi tới đây, hay do một nguyên nhân nào khác. Lúc đó mới xuyên qua chỉ nghĩ tới làm sao để sống sót, hiện tại nghĩ lại mới phát hiện ra nhiều vấn đề.

Lạc Tư Thần đi vào hoàng thành, không khí nhân gian huyên náo khiến tâm tình cũng vui vẻ lên một chút nhưng y vẫn không quên mục đích đi tới đây để gặp Đông Phương Danh hỏi cho ra nhẽ.

Lúc này từ ngoài cổng thành vang lên vó ngựa, người dân cũng đổ xô ra hai bên đường để nhìn, một cỗ kiệu hoa lệ được bốn con ngựa kéo vào, ở sau màn che có bóng hình một nữ nhân đang ngồi bên trong, gió mát thổi qua làm màn che bay lên, lộ ra nhan sắc của người ngồi bên trong.

" Thanh Trúc công chúa thật xinh đẹp" Người dân cảm thán thốt lên.

Lạc Tư Thần nghe ngóng thông tin trong lời nói của người dân.

" Công chúa của Lã Côi quốc lần này tới Đại Bảo quốc chúng ta liên hôn, nghe nói còn chưa chọn ra người phù hợp".

" Hoàng đế nói muốn chọn Tam hoàng tử nhưng y không đồng ý, cho nên mới mời công chúa đích thân tới đây lựa chọn trong số các hoàng tử làm phu quân".

" Tam hoàng tử tiền đồ rộng mở, lại có tiên duyên, nhất định Thanh Trúc công chúa sẽ chọn ngày ấy".

Lạc Tư Thần hạ tầm mắt, y phất tay một cái thân hình liền biến mất rời đi đường phố nhộn nhịp.