Cổ Đạo Thần Ký

Chương 48: Hai Vạn Năm Trước



Bên trong phòng trọ, Lạc Tư Thần ngồi bên bàn trà, sợ rằng kẻ kia lại tìm tới cho nên y tạm đặt một trận pháp phòng ngự quanh quán trọ. Đông Phương Danh bị thương khá nặng nhất thời cần phải điều tiết linh khí đang hỗn loạn trong cơ thể.

Lạc Tư Thần, Thanh Trúc công chúa và Nghê Hiên nhìn nhau khó nói nên lời, chuyện bị ma tộc đánh úp khi nãy thật sự ngoài sức tưởng tượng của bọn họ, hơn nữa nghe hắn nói thì dường như bọn họ có mối liên hệ từ tận kiếp trước, có điều rốt cuộc là vì sao thì không ai biết.

Nghê Hiên cảm thấy chuyện này nhất định phải nói cho bọn họ cùng hiểu, y gọi Lạc Tư Thần và Thanh Trúc công chúa tới " Ta có chuyện cần phải bàn với mọi người".

Lạc Tư Thần để ý khí chất của Nghê Hiên dường như đã khác với trước kia, chứng tỏ y thần hồn đã thức tỉnh rồi " Đệ nói đi".

Thanh Trúc công chúa lúc này đã bình tĩnh lại một chút " Hai vị tiên nhân, xin hai người hãy bảo hộ ta".

Nghê Hiên nhìn Thanh Trúc công chúa mà thở dài một hơi " Hãy nghe ta kể một câu chuyện".

Hai vạn năm trước, Nhật Nguyệt Quán...

Lộ Niệm Bác mang theo hộp gỗ quý báu rời khỏi Nhật Nguyệt Quán, một nữ tử đuổi theo phía sau y " Tam ca, huynh đi đâu vậy?".

Lộ Niệm Bác giơ lên cái hộp trong tay " Ta mang đan dược tới tiên giới cho hỏa thần, không được bám theo đâu đó, nếu không sư phụ sẽ nổi giận". Thanh Lạc nghịch cây cỏ trong tay " Muội cũng muốn được gặp hỏa thần, nghe nói người vô cùng soái khí, một chiêu có thể đánh tan một đội quân ma tộc".

Lộ Niệm Bác phì cười ấn lên cái mũi của sư muội " Đương nhiên rồi, hỏa thần là thần thượng cổ, lợi hại hơn thần quân nhiều, thôi, ta phải đi đây không muộn mất".

Thanh Lạc nhìn theo bóng của tam sư huynh rời đi mãi rồi mới quay về ruộng thuốc làm việc tiếp.

Tại Cửu Trùng Thiên, tiên giới....

Hai thiên quân canh cổng trời nhìn thấy từ xa một con phượng hoàng tử sắc kinh diễm bay tới liền sốc lại tinh thần, con phượng hoàng đó hóa thành hình người rồi đi thẳng vào bên trong.



Thiên đế và các thượng thần quân đều hạ xuống Thâm Hải để chung sức sửa lại vết nứt trên kết giới ngăn cách giữa nhân giới và ma giới, tại thiên đình hiện tại không có một vị tướng chủ lĩnh nào. Khi nãy từ vết nứt kết giới thoát ra không ít ma tộc, thân là hỏa thần thượng cổ, Dĩ Hiên đành phải phá bỏ quy tắc, lần đầu nhúng tay vào chuyện tam giới tới giúp tiên giới phòng thủ.

" Các thiên binh nghe lệnh, trước khi thiên đế trở về, các ngươi đều phải nghe theo lệnh của ta, lập tức đưa tinh thần lên mức cao nhất, cẩn thận có ma tộc tấn công".

Lộ Niệm Bác vừa lên tiêm giới, không hiểu chuyện gì mà thiên binh lại canh phòng cẩn mật hơn ngày thường như vậy, y mang theo hộp đan dược tới tìm hỏa thần nhưng thiên cung quá rộng lớn, y tuy không phải lần đầu tới đây nhưng lần trước cũng không dám chạy lung tung khắp nơi cho nên nhiều đoạn đường cũng không biết đi như thế nào.

Lộ Niệm Bác đi qua một hồ sen, lại đi qua Trúc Thiên Đài tới một biệt viện, y tò mò đi vào bên trong xem, nào ngờ cửa còn chưa mở ra đã có tiếng người bước chân, y có chút sợ hãi nên tạm núp vào sau cánh cửa.

Bên trong căn phòng phát ra tiếng nói chuyện, giọng một nam nhân trầm trầm phát ra " Nhẽ ra kế hoạch của ta đã thành công, không ngờ hỏa thần lại đích thân tới đây trợ giúp bọn chúng, ta phải tìm cách tiêu diệt được hắn trước".

Một giọng nam nhân khác vang lên " Để ta xem cho ngươi..." im lặng một lúc người đó lại nói tiếp " Sợ rằng lần này chúng ta sẽ khó thành công, nhưng ta nhìn thấy được một chút thông tin... Đông Phương Danh?... Cái tên này có liên quan tới người sẽ gây cản trở ngươi".

" Đông Phương Danh? Ta không nhớ có ai trên thiên đình mang cái tên này cả nhưng ta sẽ cẩn thận, ngay khi đội quân của ma tộc đánh tới, ta sẽ yểm trợ từ bên trong giúp bọn họ tiến nhập được vào nơi này".

Lộ Niệm Bác không tin nổi được những gì y vừa vô tình nghe thấy, không được, y phải mau chóng báo tin này cho hỏa thần rằng bên trong có nội gián.

Lộ Niệm Bác vô tình dẫm lên hòn đá khiến nam nhân bên trong phát hiện ra có người ở bên ngoài nên hắn mau chóng đuổi theo y.

Lộ Niệm Bác không quen thuộc địa hình nơi này, y gần như là đang chạy loạn xạ, chỉ cần là có đường thì sẽ chạy tới, nam nhân ở phía sau đuổi theo rất sát sao, Lộ Niệm Bác quay đầu lại nhìn một chút rồi sửng sốt " Tại sao lại là Thừa Tốn thượng thần?". Thừa Tốn thượng thần địa vị rất cao, sức mạnh cũng chỉ kém sau hỏa thần và thiên đế mà thôi, y tại sao lại muốn tạo phản, Lộ Niệm Bác không thể nào hiểu được những chuyện đó, y hiện tại chỉ có thể cắm đầu chạy thật nhanh.

Qua một chỗ ngoặt, thật may mắn, Lộ Niệm Bác nhìn thấy hỏa thần đang đứng đưa lưng về phía này, y muốn hét lên rằng Thừa Tốn thượng thần là nội gián của ma tộc nhưng chưa kịp nói ra miệng đã phát hiện một chưởng của người đang đuổi theo phía sau đã đánh tới rồi.

Lộ Niệm Bác muốn tránh nhưng nếu y tránh thì một chưởng mạnh mẽ này sẽ đánh thẳng vào hỏa thần đang chưa phát hiện ra sự việc phía bên này, lúc này nếu bị ma tộc tấn công thì hỏa thần chính là chỗ dựa duy nhất và là niềm hy vọng của toàn bộ tiên giới. Lộ Niệm Bác không hề chần chừ mà lấy thân ra đỡ một chưởng đó.

Cùng lúc này thì Dĩ Hiên cuối cùng cũng phát hiện ra chuyện phát sinh phía sau lưng y rồi, thân hình một thiếu niên rơi thẳng vào lòng y, phần bụng bị rỗng mất một lỗ, đối phương đang hấp hối cố gắng muốn nói điều gì đó.

Dĩ Hiên áp tai lại nghe " Hắn... là... nội gián... của ma tộc". Vừa nói xong thì thiếu niên cũng nhắm mắt lại không cử động nữa.



Dĩ Hiên đứng lên mặt đối mặt với Thừa Tốn thượng thần " Không ngờ ngươi lại là nội gián của ma tộc".

Thừa Tốn ánh mắt giảo hoạt " Ta không phải ma tộc, nhưng ta ngứa mắt đám người các ngươi, vì cái gì mà ta mạnh ngang bằng thiên đế nhưng mãi mãi chỉ có thể làm quân".

" Vậy nên ngươi mới lén cấu kết với ma tộc để diệt trừ tiên giới?" Dĩ Hiên nhíu mày " Vị tiên tử kia chết oan như vậy, ta nhất định phải báo thù giúp y".

Dĩ Hiên lấy ra thần khí trường tiên rực lửa đánh tới, Thừa Tốn biết bản thân đánh không lại Dĩ Hiên nên chỉ phòng thủ câu giờ, chờ cho đội quân của ma tộc tràn tới Cửu Trùng Thiên.

Nhờ có sự tình báo của Lộ Niệm Bác mà thiên binh đã chủ động phòng thủ, ngăn cho ma tộc xâm phạm vào nơi này. Ở bên trong thì Dĩ Hiên và Thừa Tốn vẫn đang giao đấu vô cùng quyết liệt.

Thừa Tốn mất quá nhiều sức lực chặn lại đòn đánh của Dĩ Hiên nên hắn ta không còn cách nào khác là gọi ra nguyên thần của mình, ở trên không gian phía sau lưng hắn xuất hiện một hình ảnh người sáu tay khổng lồ trong bộ giáp vàng khảm hình đầu lâu, sáu cánh tay đều cầm một thanh vũ khí khác nhau tạo ra uy lực vô cùng lớn khiến bầu trời như muốn rung lên " Để ta xem thần thượng cổ là như thế nào!".

Dĩ Hiên cũng không kém, y gọi ra không phải nguyên thần mà là thần cốt Tử Diễm Phượng Hoàng. Tiếng phượng ngân khiến cho không ít người không chịu nổi phải bịt tai lại, đám ma vật bên ngoài Cửu Trùng Thiên cũng bị làm cho sợ hãi, tử sắc phượng hoàng khổng lồ xuất hiện trên không gian, lửa tím bao quanh hoàn thân nó cháy rực như muốn nóng chảy cả không gian, sức nóng tỏa khiến các hồ nước gần đó đều đang bốc hơi " Ta sẽ cho ngươi biết, thần thượng cổ do sáng tạo thần tạo ra chính là thực lực tuyệt đối".

Trận chiến đó kéo dài suốt bảy ngày bảy đêm, trong lúc hỗn chiến xảy ra, Lộ Niệm Bác từ từ tỉnh dậy, y nhìn thấy cơ thể của bản thân bị thủng một lỗ to như vậy thì đã sớm biết không thể qua khỏi nữa rồi. Lộ Niệm Bác cố gắng lết từng bước ra khỏi Cửu Trùng Thiên, trên đường đi có biết bao nhiêu là xác chết của thiên binh nằm la liệt.

Lộ Niệm Bác về tới cổng Nhật Nguyệt Quán thì không chịu nổi nữa, Thanh Lạc vừa lúc đi qua phát hiện sư huynh của mình bị thương nặng như vậy thì sợ hãi vừa khóc vừa kéo thân thể y vào bên trong. Thanh Lạc hai tay run rẩy lục tủ thuốc, nàng cố nhớ lại những gì sư phụ đã dạy, chưa bao giờ Thanh Lạc hận bản thân mình đã không chú ý học hành cho cẩn thận như vậy.

Lộ Niệm Bác dùng chút sức lực cuối cùng nói " Tiểu nha đầu ngốc, ta biết ta không trụ nổi nữa rồi, trước khi rồ đi thế gian, ta muốn về gặp muội... khụ khụ...".

Thanh Lạc mếu máo nước mắt đầy mặt " Không! ta nhất định sẽ cứu được huynh mà, giá mà sư phụ ở đây thì tốt rồi... hức... tam sư huynh, ta xin lỗi...".

Lộ Niệm Bác mỉm cười xoa đầu sư muội ngốc nhếch của mình " Giúp ta chuyển lời từ biệt với sư phụ và đám sư huynh bọn họ... khụ... được gặp mọi người kiếp này... ta rất vui". Nói xong thì tay của y cũng rũ xuống, hoàn toàn không có hơi thở nào nữa.

Thanh Lạc gào lên đau đớn " Tam sư huynh!!! huynh mở mắt ra đi mà! huynh nói là đi giao đan dược cho hảo thần, tại sao lại ra nông nỗi này?!!".