Cô Dâu Bảy Tuổi: Làm Dâu Âm Phủ

Chương 38



 “Thưa thầy, con thật sự là vợ của anh ấy! Con thề những lời con nói hoàn toàn là sự thật! Con xin lấy tính mạng mình ra để đảm bảo…”

“Nữ thí chủ xin đừng kích động, bần tăng tin lời thí chủ mà.”

Sư trụ trì nói bằng giọng điệu ôn tồn và bình tĩnh khiến tôi thoáng ngạc nhiên. Ông ấy tin tôi sao? Không phải chính miệng ông ấy nói có rất nhiều cô gái nói dối tự nhận là vợ của Long Vũ sao, đáng lý ra ông ấy cũng phải nghi ngờ tôi chứ?

Sư trụ trì tiếp lời, cắt đứt mớ suy nghĩ ngổn ngang của tôi:

“Bần tăng sống trên đời hơn bảy mươi năm rồi, chút bản lĩnh nhìn người vẫn có.”

Nghe đến đây, tôi cảm động đến cay xè sống mũi. Tôi cúi đầu cảm ơn sư trụ trì, thành khẩn nói:

“Nếu thầy đã tin con, vậy thì xin thầy có thể khuyên bảo anh ấy giúp con mấy câu được không?”

“Con đã trải qua rất nhiều gian nan thử thách mới tìm lại được anh ấy, không lẽ tìm thấy rồi lại phải trơ mắt nhìn anh ấy xuống tóc đi tu sao?”

Sư trụ trì bình thản nhìn Long Vũ đang đứng đằng xa hóng hớt câu chuyện bên này:

“Hãy để mọi thứ thuận theo tự nhiên. Cậu ấy vẫn chưa dứt hồng trần, căn bản là không thể quy y cửa Phật được.”

Tôi nghe những lời này mà khó hiểu vô cùng. Trông anh ấy rõ ràng là chẳng còn tha thiết gì với phàm tục nữa mà. Vốn định xin sư trụ trì rủ lòng thương khuyên nhủ vài câu, nhưng sao lại vô vọng thế này…

Mong là bản lĩnh nhìn người của sư trụ trì đúng như lời ông ấy nói. Nếu Long Vũ vẫn chưa dứt hẳn hồng trần, tôi phải làm gì đó để đưa anh ấy về bên mình thôi!

“Thầy ơi, con xin thầy đồng ý với con một thỉnh cầu! Xin thầy hãy ngăn cản đừng cho anh ấy xuống tóc được không?”

Chỉ cần giữ không cho Long Vũ cạo đầu đi tu, tôi sẽ tìm mọi cách để lay động anh ấy! Cho dù có phải vứt hết liêm sỉ.

Sư trụ trì bình thản nói:

“Cậu ấy đã có ý định xuống tóc từ một năm nay rồi.”

“Hả?”

Một năm trước chính là thời điểm anh ấy bị đày làm người phàm. Rốt cuộc có biến cố gì xảy ra mà anh ấy vừa bị đày đã có ý định xuống tóc đi tu chứ?

“Một năm trước, bần tăng vô tình cứu được cậu ấy trên núi.”

“Cậu ấy nằm ngất xỉu ven đường, trên người không có vết thương nào, nhưng sắc mặt tái nhợt, chân tay lạnh toát, khiến lúc đầu bần tăng còn tưởng cậu ấy đã chết.”

“Khi tỉnh lại cậu ấy không nhớ mình là ai, không biết mình đến từ đâu, không nhớ trước đây mình đã quen biết những ai.”

Khi nghe đến đây nước mắt tôi đã ướt nhòe. Long Vũ, đều là tại em, hại anh ra nông nỗi này.

“Có điều kỳ lạ là, cậu ấy cái gì cũng không nhớ, nhưng lại nhớ mình đã từng cưới vợ.”

“Cậu ấy cứ sống vô dục vô cầu như vậy suốt một năm nay. Ngoại trừ việc cố gắng nhớ ra người vợ kia là ai, cậu ấy chẳng có mong muốn nào khác.”

“Có rất nhiều nữ thí chủ yêu thích cậu ấy, tự nhận mình là vợ của cậu ấy. Nhưng bọn họ đều bị cậu ấy từ chối. Dần dần những người như thế đến tìm cậu ấy ngày càng nhiều, vì không muốn bị làm phiền, cậu ấy đã có ý định xuống tóc đi tu.”

Sư trụ trì thấy tôi càng nghe càng mất bình tĩnh, thì nhìn tôi đầy sâu xa rồi nói tiếp:

“Đoạn ký ức về người vợ kia đối với cậu ấy hình như có biến cố lớn gì đó. Vì mỗi lần cố gắng nhớ lại cậu ấy đều ôm chặt đầu, rất đau đớn.”

Tôi không nghe nổi nữa, đứng phắt dậy:

“Đủ rồi, thầy đừng kể nữa.”

“Tôi nhất định sẽ dùng cả cuộc đời còn lại để bù đắp cho anh ấy!”

Tôi nói câu này không biết là nói cho sư trụ trì nghe, hay là đang tự hứa với chính bản thân mình nữa.

“Thầy ơi, tên hiện tại của anh ấy là gì vậy?”

Anh ấy không nhớ mình là ai, có lẽ tốt hơn tôi nên bắt đầu bằng tên gọi hiện tại của anh ấy, sau đó từ tử làm quen, từ từ tiếp cận, từ từ lay động anh ấy.

“Lúc đầu bần tăng cũng đặt tên cho cậu ấy, nhưng cậu ấy đã từ chối. Cậu ấy nói sẽ chờ đến lúc người vợ kia xuất hiện, cô ấy muốn cậu ấy tên là gì thì cậu ấy sẽ nhận cái tên đó.”

“Ai ngờ được đến lúc thí chủ xuất hiện, thì cậu ấy lại buông xuôi.”

Sống mũi tôi cay xè, tôi chạy một mạch về chỗ Long Vũ đang đứng nhìn chúng tôi nói chuyện. Thấy tôi đến, anh ấy vờ như đang quét sân tiếp, không để ý đến tôi.

Tôi nhìn anh ấy chằm chằm một lúc. Có thật như lời sư trụ trì nói, Long Vũ vẫn chưa dứt hồng trần, vẫn còn để ý đến tôi?

Tôi nhìn chán chê, anh ấy vẫn không phản ứng gì, chỉ cắm đầu di di cái chổi. Đoạn sân đó đã sạch bóng không còn một cọng lá nào, mà anh ấy cứ đứng đó di di quét quét, chỉ có điều không hề ngẩng mặt lên nhìn tôi.

Tôi thất vọng lê bước rời đi.

“Này nữ thí chủ đứng lại đã…”

Mấy chữ “nữ thí chủ” như một nhát dao đâm thẳng vào ngực tôi. Tôi đứng đó, không trả lời.

        
— QUẢNG CÁO —