Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Chương 155: LÀM MA CHẾT OAN.



An Đình Đình vốn nghĩ rằng lần này mình nhất định sẽ bị đuổi ra khỏi cửa nhà tổ họ Mặc một cách đầy nhếch nhác.

Dù sao, nhiêu người như vậy, một mình Mặc Diệu Dương cũng không phải đối thủ. Hơn nữa, chỗ này suy cho cùng vẫn là Mặc Chấn Ngôn làm chủ.

Thế nhưng, sau khi đám cảnh vệ đó đi vào, chỉ bao vây lại, chứ không có ai ra tay.

Quan Chi Thu đó vẫn đang khóc thút thít ở trong lòng của Mặc Chấn Ngôn, cái bộ dạng đó, chậc chậc chậc, hay cho mỹ nhân rơi lệ.

An Đình Đình cắn môi dưới, ngẩng đầu lên, nhìn về ánh mắt đang nhìn tới đây của Mặc Diệu Dương.

Đôi con ngươi của người đàn ông, thâm sâu và khó hiểu, trông như không giống trước đây, cũng giống như đang truyền cho cô một thông điệp nào đó.

Quả nhiên, Mặc Diệu Dương lên tiếng nói: “Chị dâu, xảy ra chuyện gì vậy?”

An Đình Đình ép mình nhập vào vở kịch, Quan Chi Thu có thể nhập vai một cách sâu sắc tròn trịa như vậy, tại sao cô lại không làm được? Cô cũng học theo bộ dạng của Quan Chi Thu, xông tới bên cạnh của Mặc Diệu Dương, túm lấy tay áo của anh, đôi mắt động lòng người, sự uỷ khuất trong đó như muốn trào ra luôn vậy.

“Chú út, tôi sợ quá? Làm sao đây, tôi không có làm gì hết đó.”

Mặc Diệu Dương nhàn nhạt cười một tiếng, nói: “Chị cũng đã đánh Quan Chi Thu rồi, chị còn nói là chị không làm gì hết?”

An Đình Đình yếu đuối đáng thương mà lắc đầu: “Không phải đâu, không phải như vậy đâu. Tôi vừa mới ngồi ở đây, sau khi mẹ ra ngoài thì tôi rót nước cho mẹ. Tôi chỉ là hỏi vài câu có liên quan đến chuyện của bà cả thôi, bà ấy liền ném chiếc ly xuống đất, còn lớn tiếng mắng tôi tiện nhân giống như bà cả nữa...”


Lời vừa thốt ra, sắc mặt Mặc Chấn Ngôn đột nhiên thay đổi. Còn Quan Chi Thu thì trừng to đôi mắt, giống như là không ngờ còn có người biết đóng kịch hơn bà ta nữa vậy.

An Đình Đình ngước cổ lên, khóc thút thít nói: “Chú xem đi chú út...chỗ này là vừa nãy bị mẹ siết đó, tôi liều mạng kêu cứu mạng...Bà ấy nói hôm nay nhất định phải đưa tôi đi gặp bà cả...Để tôi với bà ấy làm một cặp ma chết oan.”

“Tiện nhân, cô im miệng, cái ly nước đó rõ ràng là cô ném.” Quan Chỉ Thu nổi trận lôi đình.

An Đình Đình giả vờ như là rất sợ hãi, nấp sau lưng của Mặc Diệu Dương, đôi mắt tội nghiệp nhìn Mặc Chấn Ngôn: “Ba, con nói đều là sự thật đó, không tin, thì ba có thể kiểm tra camera..."

“Tiện nhân, tôi sẽ xé miệng cô!” Cảm xúc của Quan Chi Thu hoàn toàn mất đi kiểm soát, lao tới chỗ An Đình Đình giống như con chó điên vậy.

“Á—” An Đình Đình hoảng sợ mà hét lên.

Mặc Diệu Dương làm sao mà để bà ta thành công được? Nhấc tay lên, một đấm nện vào vai của Quan Chi Thu, khiến bà ta lui lại vài bước. Quan Chi Thu kêu lên thảm thiết một tiếng, cơ thể ngã vào trong lòng của Mặc Chấn Ngôn.

“Dì...” Sở Huệ Nhu kêu lên một tiếng.

An Đình Đình tiếp tục nhân lúc còn nóng mà rèn sắt, nói với Mặc Chấn Ngôn: “Ba, con rốt cuộc đã nói gì mà mẹ phải làm như vậy với con chứ? Không lẽ con đã nói gì không nên nói sao, hay là...”

Nói đến đây, cô đột nhiên lộ thần sắc kinh ngạc: “Không lẽ, bà cả thật sự là chết oan sao? Cho nên mẹ muốn giết con, không cho con nói cái bí mật này ra ngoài?”

Quan Chi Thu nhe răng trợn mắt, khua cánh tay loạn xạ, lớn tiếng nói: “Cô im miệng, cô nói bậy, vừa nãy cô căn bản là không có nhắc đến chuyện này, cái chết của bà ta không có liên quan đến tôi...”

“Được rồi! Đừng cãi nhau nữa! Các người có thấy phiền không!” Mặc Chấn Ngôn cuối cùng cũng mở miệng nói.

Nhưng, điều khiến An Đình Đình không ngờ đến chính là, mục đích của ông ta vậy mà lại là trốn tránh, lựa chọn không đối mặt với chuyện này. Không lẽ, trong lòng ông ta biết gì đó? Nếu không, tại sao ông ta lại không có chút hứng thú tìm hiểu chuyện này?

“Anh Ngôn, em bị oan mà, anh phải tin em...Anh Ngôn, em đau quá, con trai anh vừa nãy... đánh em...hu hu hu... Trong mắt nó, chưa bao giờ xem em là người nhà họ Mặc, nó luôn cho rằng em hại chết Nhan...”

Quan Chi Thu sụt sịt mà khóc lóc kể lể.

Lông mày của Mặc Chấn Ngôn càng nhíu càng chặt, thân sắc ông ta phức tạp mà liếc qua Mặc Diệu Dương, cuối cùng giống như con dao, quẹt trên mặt của An Đình Đình.

Chuyện này, lờ mờ không rõ đầu đuôi như vậy, lại tràn đầy nghi điểm như vậy, Mặc Chấn Ngôn thật sự không muốn biết chân tướng sao?

Sự mặc kệ của ông ta, lại lần nữa khiến An Đình Đình thất vọng.

Mặc Chấn Ngôn vỗ vỗ lưng của Quan Chi Thu, nhẹ giọng an ủi bà ta: “Anh biết, chuyện này không có liên quan đến em, em đừng khóc nữa, để Huệ Nhu đưa em về phòng nghỉ ngơi trước đi, chuyện còn lại để anh xử lý.”

Sở Huệ Như đỡ lấy Quan Chi Thu đang khóc lóc thút thít đi lên lầu.

Lúc đi qua Mặc Diệu Dương và An Đình Đình, Mặc Diệu Dương đột nhiên nói một câu: “Anh cả sắp tỉnh rồi, con định đón anh ấy về nhà ở, đúng lúc ông nội cũng ở đây, ông nội muốn bàn với con và anh cả vê chuyện chuyển giao đại quyền trong nhà.”

An Đình Đình tuy nấp ở sau lưng Mặc Diệu Dương, nhưng lúc này, cô ngước mắt lên nhìn qua Quan Chi Thu. Quả nhiên, cô phát hiện dưới đáy mắt của người phụ nữ đó thoát hiện lên một sự âm độc.

Xem ra, bà ta thật sự ngồi không yên, chuẩn bị ra tay rồi!

Mặc Chấn Ngôn nghe vậy, thân sắc trên mặt cũng rất phức tạp, nhưng cũng liên tục gật đầu, liên tục nói được. Sau đó, ông ta lại nói: “Con bảo mấy nhân viên cảnh vệ này lui ra ngoài đi.”

Nội tâm An Đình Đình chấn kinh. Chả trách lúc mấy người này xông vào đây đều chỉ đứng chứ không ra tay, thì ra đều là người của Mặc Diệu Dương.

Quả nhiên, Mặc Diệu Dương hạ lệnh một tiếng, mấy người này liền lần lượt lui ra ngoài.

Mặc Diệu Dương lại nói: “Anh cả thân là con trưởng của nhà họ Mặc, An Đình Đình thân là mợ chủ cả, anh cả nếu đã thành niên rồi, vị trí nắm quyền của nhà họ Mặc theo lý phải giao trả cho anh cả, để anh ấy lo liệu chuyện nhà họ Mặc.”

Mặc Chấn Ngôn trầm tư một hồi, mi tâm nhíu chặt lại. Giống như là chuyện này một mình ông ta không có chủ ý vậy.

Trong lòng An Đình Đình cảm thấy buồn cười, ông ta vậy mà lại sợ bà Quan Chi Thu đó như vậy. Ngay cả chuyện lớn như thay đổi quyền lực ở nhà họ Mặc mà cũng phải nói với người phụ nữ bên gối nữa?

Lúc này, người vừa mới bước lên lầu đột nhiên ngừng lại.

Một tiếng quát nghiêm nghị: “Tôi không đồng ý.”

Sở Huệ Nhu dìu lấy Quan Chi Thu, bởi vì cách bà ta gần nhất, một tiếng đột ngột như vậy cũng khiến cô ta giật bắn mình.

Quan Chi Thu trừng mắt tròn vành vạnh, nói: “Mặc Diệu Phong là thành niên, nhưng IQ của nó, làm sao có thể gánh nổi trọng trách to lớn của nhà họ Mặc chứ? Để một tên ngốc làm gia chủ, vậy mà các người cũng nghĩ ra được.”

“Bà xem chị dâu để trang trí thôi sao! Tổ huấn nhà họ Mặc từ trước đến nay đều như vậy, chỉ cần anh cả khỏe mạnh, cho dù là ngu ngốc hay là què quặt gì, thành gia thì phải lập nghiệp, thân phận thích hợp, thành niên thì phải tiếp nhận quyền hành. Mấy quy củ này, không lẽ bà không biết?”

Mặc Diệu Dương vẫn thản nhiên trước sự phẫn nộ của bà ta.

Quan Chỉ Thu nhất thời nghẹn lời, sau đó lại tức giận và bất bình mà nói: “Người phụ nữ này...chẳng qua chỉ là bù nhìn mà các người tìm thôi.”

“Bà cũng biết sao?” Mặc Diệu Dương nhướng mày.

Vẻ mặt Quan Chi Thu đắc ý: “Hừ, các người đừng có mơ lừa gạt cho qua ải. Tôi đã sớm phái người điều tra qua nội tình bên trong của cô ta rồi, nhà họ An bọn họ không có tiếng tăm gì, ở thành phố G căn bản chỉ là một tiểu gia tộc, dựa vào đâu mà lại xứng làm mợ chủ cả của nhà họ Mặc, chủ mẫu tương lai chứ.”

Mặc Diệu Dương bày ra vẻ tức giận, quát: “Mấy chuyện lớn ở nhà họ Mặc như thay vua đổi chúa từ khi nào lại đến phiên một người phụ nữ như bà nói bậy nói bạ vậy? Bà còn phái người đi điều tra mợ cả trưởng tôn, bà đúng thật là to gan a!”