Cô Dâu Bướng Bỉnh Của Tổng Tài

Chương 103



Chương 103

Trở lại phòng riêng, Mộ Tư Đồng đang trò chuyện vui vẻ với hai vợ chồng Charles. Còn Lương Mật Điềm thì ngồi xổm trên mặt đất đối diện với Amy, liên tục quơ tay làm gì đó. Amy cười thật tươi, có vẻ rất thích cô ta.

Tô Tú Song nhận thấy nguy cơ càng ngày càng lớn.

Trong lúc ăn cơm, Tô Tú Song thất thần.

Những món ăn ngon cũng không có vị gì, chỉ cảm thấy khó nuốt.

Sau đó, cả nhà Charles vào phòng nghỉ ngơi.

Tô Tú Song không có tâm trạng nghỉ ngơi, mà đi loanh quanh ở phía sau vườn hoa, nghĩ cách lấy lòng vợ chồng Charles.

Đặc biệt là cây gậy chọc cứt Lương Mật Điềm kia, chỉ sợ sẽ càng khó làm.

Cô thật buồn, hai bên huyệt thái dương cũng ẩn ẩn đau.

Trong phòng.

Hoắc Dung Thành kẹp một điếu thuốc, đôi môi mỏng khẽ phun ra làn khói, híp mắt lại.

Cố Hàn đứng ở bên cạnh anh, nghĩ đến Charles thì lập tức cảm thấy giận dữ: “Cậu hai, loại người như Charles còn chần chừ gì nữa?”

Hoắc Dung Thành lại phun ra một làn khói nhẹ, sương khói lượn lờ.

“Cậu tôn trọng anh ta là người đạt được giải Nobel, đã vô cùng khách sáo với anh ta, thế mà anh ta còn không biết xấu hổ, cố ý kêu Mộ Tư Đồng”

Cố Hàn tức giận nói.

“Ông nội yêu cầu, khó chịu cũng phải chịu đựng, cứ theo vậy mà làm đi”

Hoắc Dung Thành cong môi, đôi mày hơi nhíu, nói với suy nghĩ sâu xa: “Không cảm thấy rất thú vị sao?”

Thú vị?

Cái gì thú vị?

Charles thú vị hay là Mộ Tư Đồng thú vị?

Cố Hàn nhíu mày, anh ta không suy nghĩ cẩn thận trước sau, cậu hai quá thâm sâu khó đoán, quả nhiên không phải loại người anh ta có thể đoán được.

Hoắc Dung Thành không nói gì nữa, thờ ơ nhắm mắt lại.

Tô Tú Song đi lại vài vòng trong vườn hoa mà vẫn không nghĩ ra được bất cứ manh mối gì.

Cô bực bội lắc đầu, rồi đi đến quán cà phê.

Vị trí của quán cà phê tương đối hẻo lánh, nhưng khung cảnh rất đẹp, xung quanh đều là cây cối xanh um tươi tốt.

Đối diện là một hồ nước, gió thổi nhộn nhạo thành từng gợn sóng nhỏ.

Sau buổi trưa vào mùa đông, ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống, phủ lên một tâng ánh sáng làm mặt hồ trở nên lóng lánh.

Quán cà phê không có ai, vô cùng yên tĩnh.

Cô ngồi im lặng trong góc.

Có tiếng bước chân vang lên.

Cô quay đầu lại.

Lương Mật Điềm đi vào, mang theo nhạc cụ ở sau lưng.