Cô Dâu Bướng Bỉnh Của Tổng Tài

Chương 104



Chương 104

Tô Tú Song không nóng không lạnh nhìn cô ta một cái rồi thu hồi tầm mắt, tiếp tục thân thờ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lương Mật Điêm cũng chú ý tới Tô Tú Song.

“Hừ.”

ừỪ…

Cô ta hừ một tiếng thật mạnh, buông nhạc cụ xuống rồi trực tiếp đi vào trong nhà vệ sinh.

Tô Tú Song chống cằm, nghe thấy âm thanh kẽo kẹt vang lên từ phía sau, cô nhíu mày, không quay đầu lại, cũng không thèm để ý.

Lương Mật Điềm đúng là bị bệnh tâm thần.

Càng chọc vào cô ta, cô ta càng phấn khích.

Không muốn ở chung một chỗ với Lương Mật Điềm, Tô Tú Song đứng dậy đi thẳng ra quán cà phê.

Không bao lâu sau, cô nhận được một tin nhắn.

—— Phòng trà.

Hai chữ, lời ít mà ý nhiều.

Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết là Hoắc Dung Thành.

Cô cất điện thoại đi, nhanh chóng đi vào phòng trà, thời gian quý giá, ở cùng Charles nhiều hơn một giây thì càng nhiều cơ hội thuyết phục anh ta hơn.

Trong phòng trà, mùi hương của lá trà lan ra khắp nơi, hương thơm bốn phía, làm người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái.

Mộ Tư Đồng và Charles vừa uống trà vừa nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười.

Trái lại Hoắc Dung Thành, anh đã thay một bộ quần áo màu đen, càng thêm vẻ bá đạo và tự phụ, chỉ là khí chất kiêu ngạo và tôn quý trên người thoạt nhìn không hợp với không khí trong căn phòng.

Tô Tú Song hít một hơi thật sâu rồi đi đến bên cạnh Charles.

Ở trong ánh mắt nghi hoặc của anh †a, cô nhẹ giọng nói: “Tôi muốn nói chuyện hợp tác với ngài.”

Charles ngẩng đầu lên, làm một kí hiệu xin mời.

“Ngài phát minh ra nguyên liệu đặc biệt, nếu bây giờ muốn bán nguyên liệu độc quyền thì phải mở rộng thêm, bất cứ phương diện nào nhà họ Hoắc cũng có thể làm được tới cực hạn, tuyệt đối sẽ không cô phụ tâm huyết của ngài”

Cô từ từ nói.

Charles còn chưa kịp trả lời, Mộ Tư Đồng đã không vui nói: “Nhà họ Hoắc sẽ không cô phụ, chẳng lẽ nhà họ Mộ sẽ cô phụ sao?”

“Nhưng quy mô của nhà họ Hoắc lớn Aw hơn nhà họ Mộ: “Chê công ty của nhà họ Mộ chúng tôi nhỏ sao?” Mộ Tư Đồng giằng co cùng cô.

Tô Tú Song định mở miệng thì bị Charles ngắt lời: “Thứ tôi coi trọng không phải là quy mô công ty và giá cả, suy nghĩ của cô là sai lâm”

Anh ta nói bằng giọng điệu sắc bén, vô cùng không vui: “Tôi không phải thương nhân, đừng dùng cách nói đó tới thuyết phục tôi.”

Không khí trong phòng trà lập tức thay đổi.

Sắc mặt Tô Tú Song trở nên trắng bệch, cô yên lặng nắm chặt tay.

Charles ghét cô, thật sự không che dấu chút nào.