Cô Dâu Bướng Bỉnh Của Tổng Tài

Chương 107



Chương 107

Nghe vậy, Tô Tú Song đi qua, mở miệng nói: “Cho dù xem camera, anh ấy cũng sẽ không thay đổi suy nghĩ về tôi, xin lỗi, tôi đã phá hỏng lần hợp tác này”

Nếu không dẫn cô theo thì có lẽ sẽ tốt hơn một chút.

“Cậu Hoắc, cô ta nói không sai, tôi không có chút tò mò nào với camera theo dõi, cậu như vậy có hơi làm khó người khác rồi đấy”

Charles cũng hạ quyết tâm.

“Con người của tôi, thật ra luôn thích làm khó người khác…

Hoắc Dung Thành rút một điếu thuốc ra, bật lửa lên, sương khói lan tỏa, anh hơi nheo mắt lại: “Ngồi đi, nếu không, ai cũng không được ra khỏi căn phòng này”

Mộ Tư Đồng tức giận: “Cậu Hoắc Hoắc Dung Thành liếc mắt một cái, giữa mày toàn là sự lạnh lẽo, căn bản không để anh ta vào mắt.

Thấy thế, Charles khẽ thở dài, bất đắc dĩ ngồi xuống.

Cố Hàn đi nhanh về nhanh, trong tay còn cầm theo một chiếc ipad: “Cậu hai”

“Mở ra:”

Hoắc Dung Thành nhẹ tay gõ lên mặt bàn, trâm giọng ra lệnh.

“Vâng.” Cố Hàn mở máy tính ra, mở video của camera theo dõi lên, nhưng hình như camera đã xảy ra vấn đề, màn hình vẫn luôn tối đen.

Rất rõ ràng, camera theo dõi đã xảy ra vấn đề.

“Cậu hai, camera xuất hiện trục trặc, mở không được”

Hoắc Dung Thành khoanh tay, ánh mắt đảo qua màn hình, mặt không cảm xúc nói: “Đi tìm người đến đây sửa”

Cố Hàn gọi một cuộc điện thoại.

“Cậu Hoắc, nếu camera sửa xong, thật đúng là cô ta giở trò sau lưng thì cậu đang tự vả mặt chính mình đấy, không sợ đau sao?”

Mộ Tư Đồng khoanh tay, không cho là đúng cười nhạt.

Dường như nghĩ đến cái gì, anh ta lại nói: “Cậu Hoắc, nếu không chúng ta đánh cược đi, thế nào?”

Hoắc Dung Thành sầm mặt xuống, không nói gì chỉ yên lặng hút thuốc.

“Đến lúc đó, nếu là cô ta làm thì cậu phải tự tát mình ba cái, rồi gọi tôi là ba, nếu không phải cô ta, thì tôi tự tát mình, thế nào?”

Bình thường không thể có cơ hội đối phó với Hoắc Dung Thành, bây giờ khó khăn lắm mới có cơ hội, tuyệt đối không thể bỏ lỡ.

Hoắc Dung Thành làm như không nghe thấy, ngay cả một cái liếc mắt cũng không thèm cho anh ta.

“Cậu Hoắc, cậu sẽ không sợ thua như vậy chứ?” Mộ Tư Đình vừa châm chọc mỉa mai, vừa muốn chọc giận anh ấy.

“ồn quá, im đi!”

Hoắc Dung Thành lạnh lùng liếc mắt một cái, sau đó dừng trên người Tô Tú Song, trâm giọng mở miệng: “Có làm không?”

Tô Tú Song biết anh đang hỏi gì, kiên định lắc đầu: “Không làm”

Sau đó, đuôi lông mày Hoắc Dung Thành khẽ nhướng, lời ít mà ý nhiều phun ra một chữ: “Đánh cược”