Cô Dâu Bướng Bỉnh Của Tổng Tài

Chương 121



Chương 121

Không biết đã qua bao lâu, Tân Hải đột nhiên xuất hiện trước tâm mắt cô.

Trên bờ đã sớm đông nghịt người, mọi người chen chúc nhau đến nỗi dường như không còn chỗ đặt chân.

Sau đó, chiếc trực thăng dừng lại, đỗ lại giữa không trung của Tân Hải.

Đây là … muốn xem pháo hoa sao?

Lái trực thăng chỉ để đi xem bắn pháo hoa, đúng là hành động gây chấn động mà.

Vừa khoa trương điên cuồng lại vừa bá đạo!

Tô Tú Song kinh ngạc nhìn người đàn ông, lại thấy anh lười biếng nghiêng người, ngón tay thon dài trên vô lăng gõ gõ, khuôn mặt tuấn tú bình tĩnh, gương mặt không có chút cảm xúc lên xuống nào.

Như thể đối với anh, hành vi như thế này là hành vi không thể nào bình thường hơn được nữa.

Cô cúi đầu, từ trên cao nhìn xuống dòng người đông nghịt phía dưới. Mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào những tòa nhà chọc trời cao chót vót trước mặt.

Đột nhiên, trên màn hình lớn ngoài trời bỗng nhiên xuất hiện những con số và bắt đầu đếm ngược, “Mười, chín, tám, bảy…

Tô Tú Song cũng thầm đếm theo ở trong lòng.

Sau khi đếm đến “1”, pháo hoa lao vút lên bầu trời đêm, và nở rộ. Một nửa bầu trời đêm được chiếu sáng, tỏa sáng giống như ban ngày.

Màn trình diễn pháo hoa hoành tráng và lộng lẫy, nhiều màu sắc, nhiều kiểu dáng đa dạng, đúng là đẹp không sao tả xiết.

Đám đông hoàn toàn nhốn nháo.

Mọi người ôm hôn nhau, cùng nhau chúc mừng năm mới.

Tô Tú Song cũng bị sự nhiệt tình của bọn họ lây nhiễm. Cô quay đầu lại, nhìn Hoắc Dung Thành với đôi mắt sáng ngời, khóe miệng nhẹ nhếch, “Chúc mừng năm mới!”

Ngay khi quay đầu lại, tầm mắt của anh và cô bỗng đối diện nhau.

Hai người, cách nhau thật gần.

Hoắc Dung Thành liếc mắt một cái, hai mắt tối sầm lại. Anh không nóng không lạnh liếc nhìn hai má trắng nõn của cô, lạnh lùng hừ một tiếng.

“Còn nữa, cảm ơn anh đã đưa tôi đi xem pháo hoa.” Cô chân thành cảm ơn.

“Đừng tự mình đa tình” Hoắc Dung Thành chế nhạo, giọng nói trâm thấp lạnh lùng xen lẫn châm chọc, chậm rãi đập vào mặt cô, “Đây chỉ là thù lao cho bữa tối mà cô đã làm mà thôi. “

Một bữa sủi cảo này, tính ra thật là quá quá quá có lời rồi!

Cô đúng thật chỉ có lãi chỉ không có Trong tương lai, chắc chắn cô sẽ phải làm thêm nhiều lần sủi cảo như thế này nữa.

Tâm trạng của Tô Tú Song rất tốt, khóe miệng nở nụ cười, ánh mắt rơi vào màn pháo hoa rực rỡ không gì sánh bằng.

Thực sự thì năm nay trôi qua cũng không tệ lắm.

Ngày hôm sau.

Chín giờ sáng, Tô Tú Song đã sớm tỉnh rồi, nhưng cô không muốn xuống giường, cô vùi mình trên chiếc giường ấm áp, cảm thấy vừa ấm cúng vừa thoải mái.

Một âm báo nhắc nhở đến từ WeChat.

Cô lấy điện thoại và nhấp vào xem.