Cô Dâu Bướng Bỉnh Của Tổng Tài

Chương 13



Chương 13

Hoắc Trình Gia vẫn không dao động, vừa lạnh lùng vừa tàn nhẫn.

Khóe mắt cô cay xè, cắn răng ép mình bình tĩnh. Vô tình nhìn lướt qua phật châu trong tay ông ta, đôi mắt tối tăm của Tô Tú Song bỗng sáng lên. Cô hít thở thật sâu rồi mới nói: “Ngài tin phật, tôi cũng tin phật, đây chính là duyên phật. Ngài đồng ý yêu cầu của tôi là nhân từ, tha cho ba tôi sống sót là tích đức cho cậu cả. Nếu ngài muốn cứng rắn cũng được, nhưng không biết chết hai cái mạng thì có thể mang lại vận rủi của cậu cả hay không”

Hoắc Trình Gia bỗng chốc dừng động tác xoay phật châu. Sau khi về già, ông ta bắt đầu tu thân dưỡng tính, bắt đầu thành kính tin phật. Mấy câu nói của cô đúng lúc đâm trúng tim đen của ông ta.

Hoắc Trình Gia đứng lên, sắc mặt bí hiểm, suy nghĩ một lát rồi tối tăm liếc nhìn Tô Tú Song, nói với vệ sĩ: “Mang người ra khỏi rừng”

Tô Tú Song lập tức thở phào nhẹ nhõm.

“Ông chủ, ông Lâm đã đến” Lúc này, quản gia vào nhà thông báo.

“Mời ông ấy vào đây”

Một lát sau, ông Lâm xuất hiện trong phòng khách. Tô Tú Song tò mò nhìn thì thấy ông ta mặc áo dài màu trắng, tóc được búi lên, chòm râu trắng muốt, sắc mặt hồng hào, trông rất có phong thái tiên nhân, dường như ngay cả đi đường cũng như bay.

Hoắc Trình Gia ngồi đối diện với ông †a. Bộ bình trà được bưng lên, đặt trên bàn gỗ lê quý báu, hơi nước lượn lờ, tỏa ra mùi thơm ngát của hoa nhài. Hai người vừa trò chuyện vừa uống trà, trông vô cùng sung sướng.

Vừa cất lời thì đã có tiếng bước chân truyền tới, vệ sĩ dẫn Tô Trọng Quân vào nhà. Tô Tú Song sốt ruột chạy qua quan sát ông ta: “Ba không sao chứ?”

“Ba không sao, chỉ bị móng vuốt của sói cào trúng thôi. Họ không làm gì con chứ?” Sắc mặt Tô Trọng Quân trắng bệch, lo lắng hỏi.

Tô Tú Song lập tức khóc nức nở: “Không, họ không làm gì con, chẳng phải con vẫn nguyên vẹn đứng trước mặt ba đó sao?”

Hoắc Trình Gia đã mất hết kiên nhẫn, phất tay nói: “Đưa cô ta đến bệnh viện: Bệnh viện ư? Tô Trọng Quân cảnh giác kéo Tô Tú Song ra sau lưng: “Tại sao lại muốn dẫn con gái tôi đến bệnh viện?”

Tô Tú Song sợ ông ta lại chọc giận ông Gia sớm nắng chiều mưa. Cô lau nước mắt, quay lại nhẹ giọng giải thích: “Ba, bọn con đã thỏa thuận xong rồi, con sẽ cấy ghép gan cho cậu cả nhà họ Hoắc, ông ta sẽ tha cho nhà họ Tô.”

Sắc mặt Tô Trọng Quân trâm xuống, vẻ mặt cứng đờ.

Tô Tú Song cười khổ: “Ba, bà nội ở bệnh viện sẽ bị nhà họ Hoắc ngừng trị liệu, nhà họ Tô sẽ cửa nát nhà tan”

Tô Trọng Quân nhìn cô thật sâu, sau đó nhìn Hoắc Trình Gia: “Muốn con gái tôi cấy ghép gan cũng được, tôi có một yêu cầu”

Hoắc Trình Gia im lặng chờ câu kế tiếp.

“Hoắc Dung Thành phải cưới con bé!” Tô Trọng Quân chỉ vào con gái, găn từng chữ.

Những lời này như một quả tên lửa từ trên trời giáng xuống, nổ tung trước mặt mọi người.

“Ba!” Tô Tú Song sợ ngây người, che miệng lại khó tin nhìn ba mình.

“Đúng là mơ tưởng hão huyền. Chỉ bằng cô ta mà cũng đòi gả vào nhà họ Hoắc ư?” Con ngươi trong mắt ông Gia phóng to, nổi giận ném ly trà xuống đất.

“Tôi chỉ có hai đứa con gái, con lớn đã mất tử cung, còn thành tàn phế, đã bị hủy hoại! Con gái thứ hai bị tung tin gièm pha, bị mọi chỉ vào mũi mắng, cả thủ đô này còn ai dám cưới con bé nữa? Thân là cha nó, tôi không thể trơ mắt nhìn con thứ hai lại bị hủy hoại!” Tô Trọng Quân cũng không sợ hãi mà đứng thẳng lưng nhìn ông ta.

Tô Tú Song nhắm mắt, sống mũi cay Xè.