Cô Dâu Bướng Bỉnh Của Tổng Tài

Chương 152



Chương 152

Tô Tú Song nhíu lông mày, nhìn đám người lạnh lùng nói: “Tiền đã không thể kiếm lại được, nếu như danh tiếng làm việc Tô thị cũng bị phá huỷ, hậu quả phải đối mặt là cái gì, các người có nghĩ tới không?”

“Là phá sản, là đóng cửa! Tổn thất tiên cứu vãn lại danh tiếng của công ty, tôi cảm thấy cái thứ hai càng quan trọng hơn.

Cô cởi áo khoác dơ bẩn, ngồi xuống trên sofa, uống một ngụm nước làm trơn cổ họng rồi nói: “Hay là các vị có biện pháp giải quyết tốt hơn, nói ra nghe một chút?”

Nghe vậy, mấy người hai mặt nhìn nhau, không ai lên tiếng.

Tô Tú Song cũng không thèm để ý đến bọn họ, đi thẳng vào phòng tắm của công ty.

Trên mặt cô, trên người, thậm chí ngay cả tóc tai đều dính trứng gà, một mùi tanh tưởi ngửi thấy vô cùng buồn nôn.

Sau khi rửa ráy sạch sẽ, thay một bộ quần áo mới, Tô Tú Song mới gọi trợ lý lên, mở miệng nói: “Gọi điện thoại cho mỗi người phụ trách quầy hàng, kêu bọn họ chuẩn bị bao lì xì phân phát cho khách hàng trả hàng”

“Hả?” Trợ lý sững sờ: “Còn phải dùng bao lì xì sao?”

“24 tháng chạp mua quần áo thường là đồ mới cho trẻ con mặc vào năm mới, kết quả xảy ra chuyện như vậy, khẳng định không suôn sẻ như vậy thì bọn họ rất sốt ruột, phát tiền lì xì an ủi một chút”

“Vậy mỗi bao đựng bao nhiêu tiền?”

“88 đi, dùng số may mắn, xem như tấm lòng chúng ta muốn đền bù cho họ”

“Được.”

Giống như nghĩ đến cái gì, trợ lý lại do dự nói: ‘Livestream tối nay lúc mười giờ…

Chưa chờ cô nói xong, Tô Tú Song thẳng thừng cắt ngang: “Trong lòng tôi nắm chắc, trước hết cô truyền nhiệm vụ này xuống đi”

Sau khi trợ lý rời đi, cô kiệt sức xoa xoa huyệt thái dương.

Buổi tối còn có một trận ác liệt phải đánh!

Hiện tại, tất cả người tiêu dùng, truyền thông, toàn bộ đều đang nhìn chằm chằm. Nếu như xử lý không tốt, vậy thì chính là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Bận rộn đến tám giờ tối, Tô Tú Song mới rời khỏi văn phòng.

Tầng lầu công ty đèn đuốc sáng choang.

Xảy ra chuyện lớn như vậy, toàn thể công nhân viên và các cấp quản lý đều phải tăng ca khẩn cấp.

“Quần áo thu lại từ các quầy hàng đâu?” Cô quay đầu lại hỏi.

Trợ lý vội vàng đuổi theo bước chân cô: “Đang ở dưới lầu công ty, còn có không ít phóng viên và truyền thông ở bên dưới.”

Tô Tú Song mới gật đầu: “Đem đám hàng tôn đọng trong kho ra ngoài hết đi:

Dưới toà nhà công ty dừng bốn, năm chiếc xe lớn, trên xe tất cả đều là quần áo trẻ em.

Sau nửa tiếng, toàn bộ hàng còn sót lại trong kho cũng được vận chuyển lên xe, nhét tràn đầy khoang xe, quần áo chất chồng như núi.

Tô Tú Song vừa xuất hiện, tất cả các máy chụp hình đều chĩa vào cô.

Cùng lúc đó, trên ti vi cũng bắt đầu chiếu trực tiếp hình ảnh tại hiện trường.