Cô Dâu Bướng Bỉnh Của Tổng Tài

Chương 260



Chương 260

Tô Tú Song đang định lấy tiên trong túi xách thì Hoắc Dung Thành đã nhanh tay đưa cho cô ví da màu đen của mình.

“Không sao, tôi có mà”

“Phải dùng của tôi” Hoắc Dung Thành nheo mắt nhìn cô, thái độ không cho phản bác.

Vì thế, Tô Tú Song đành nhận ví của anh, rút tờ năm trăm nghìn đưa cho thu ngân.

“Anh chị ơi, đúng dịp hãng bao cao su này của chúng tôi đang có hoạt động khuyến mại, hai người có muốn mua một hộp không?” Nhân viên thu ngân tươi cười đẩy mạnh tiêu thụ.

Đây là nghiệp vụ cá nhân của bọn họ, nếu có thể đẩy mạnh tiêu thụ cho hãng thì có thể được chia phần trăm.

“Không cần!” Tô Tú Song đỏ mặt từ chối.

“Chị ơi, chị đừng ngại, mua bao cũng là thể hiện chịu trách nhiệm với bản thân phụ nữ chúng ta thôi. Nếu mang thai ngoài ý muốn mà đi nạo sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe.”

Nhân viên thu ngân không muốn buông tha cơ hội đẩy mạnh tiêu thụ, tiếp tục thuyết phục.

“Loại bao cao su này là loại mới thân thiện với môi trường, có thể hòa tan trong nước, mà an toàn hơn so với loại trước nhiều, vừa khỏe mạnh vừa thoải mái.

Má Tô Tú Song đã đỏ ửng, bị cô nhân viên này làm cho phát phiền: “Không cần, xin tính tiên cho tôi đi”

Nữ thu ngân hơi mất mát nhận tờ tiền định trả lại thì lại nghe thấy giọng nói trầm thấp vang lên: “Lấy một hộp…”

Cô nhân viên này lập tức hớn hở thấy Tô Tú Song giật mình quay sang nhìn anh, lại không ngờ Hoắc Dung Thành cũng đúng lúc nghiêng sang: “Nhìn cái gì?

“Không… không có gì…’ Cô mất tự nhiên vén tóc ra sau tai, đáy lòng phát run.

Cô chợt nghĩ tới một chuyện, chỉ cần là đàn ông đều sẽ có nhu cầu sinh lý, Hoắc Dung Thành không phải ngoại lệ.

Mua bao cao su có thể là để dùng với người phụ nữ khác.

Dù sao đàn ông như Hoắc Dung Thành chỉ cần ngoắc ngón tay một cái là sẽ có phụ nữ chủ động nhào tới, người trước chưa đi người sau đã chen lên như thiêu thân lao vào lửa.

Thanh toán xong, hai người xách túi ra bãi đỗ xe.

Hoắc Dung Thành trước giờ tự phụ quen, chưa bao giờ có thói quen chờ người, càng không có ai dám bắt anh chờ.

Anh gọi thẳng cho Hoắc Diệc Phong, lời ít ý nhiều: “Đang ở bãi đỗ xe rồi, chờ hai đứa mười phút, nếu không kịp thì tự mình bắt xe về”

Năm phút sau, hai người một chó chui vào xe.

Hoắc Diệc Phong ôm đồ ăn vặt đầy hai tay, miệng Tiểu Bạch cũng ngậm một túi, thu hoạch rất khả quan.

Hoắc Lăng Tùng chỉ mua hai quyển sách.

Đoàn người quay về nhà họ Hoắc.

Xuống xe, Tô Tú Song liền vào phòng bếp trước tiên, bắt đầu vội vàng nhặt rau, rửa nguyên liệu, nhồi bột.

Cô làm mọi thứ rất thuận tay, thoáng chốc đã xong vỏ bánh và nhân bánh.

Ngồi xuống bàn ăn, Tô Tú Song vừa cán vỏ bánh vừa gói. Hoắc Lăng Tùng thấy vậy thì đi tới cạnh cô: “Em dạy anh làm đi, làm chung sẽ nhanh hơn đấy: “Anh lấy vỏ bánh đặt trong lòng bàn tay, lấy nhân vừa đủ thôi, sau đó gấp nếp lại, dính chặt, niết mép bánh thế này, thế là xong.” Giọng Tô Tú Song rất dịu dàng, động tác cũng chậm để Hoắc Lăng Tùng có thể thấy rõ.