Cô Dâu Bướng Bỉnh Của Tổng Tài

Chương 273



Chương 273

Nghe nói như thế, Tô Tú Song không nhịn được rùng mình một cái.

Một giây kế tiếp, ánh mắt Anna nhìn cô, một đôi mắt to xinh đẹp, nhưng lúc này đã thành sương mù.

Tô Tú Song nhíu mày lại, dưới đáy lòng cô mắng thầm, không biết xấu hổ, tai họa, lại đẩy cô ra làm bia đỡ đạn.

“Tôi có thể mời ngài Hoắc khiêu vũ một bản không?”

Anna nhìn chằm chằm Tô Tú Song thật sâu, ánh mắt không hề nháy.

Bị nhìn chăm chú như vậy, Tô Tú Song vốn không có cách từ chối, không hề nghĩ ngợi, cô nói thẳng: “Đương nhiên có thể”

“Sâm, vợ anh đã đồng ý”

Sắc mặt cô rất hưng phấn, ánh mắt nhìn qua chỗ khác, đưa tay đến trước mặt Hoắc Dung Thành.

“Cô đồng ý, cũng không có nghĩa là tôi đồng ý, tôi chỉ khiêu vũ với vợ của mình”

Hoắc Dung Thành không nhìn Anna, vẻ mặt u ám, giọng nói trầm xuống, anh nắm lấy cổ tay Tô Tú Song đưa cô vào sân nhảy.

“Này, anh làm cái gì đấy!”

Tô Tú Song vội vàng bị lôi kéo, hơi tức giận.

Hoắc Dung Thành nói: “Khiêu vũ”

“Tôi không biết khiêu vũ”

Nghe vậy, Hoắc Dung Thành bỗng sẵng giọng: “Trong tiệc sinh nhật ông cụ, ột điệu nhảy đã lấn át danh tiếng của Mộ Đan Nhan, cô cũng không nhảy?”

“Nhảy cổ điển không giống như khiêu vũ trong vũ hội, không biết nhảy là rất bình thường”

Khóe miệng Tô Tú Song giật giật nhẹ, cô tức giận phản bác: “Anh để cho vũ công đường phố thử múa ba lề thử đi, xem bọn họ có thấy khó không”

“Cái miệng này, khéo ăn khéo nói đi, không biết nhảy thì học cho tôi” Hoắc Dung Thành nhìn chằm chằm cô, trâm giọng nói.

Đang nói, chân dài của anh tiến lên một bước, bàn tay đặt bên hông Tô Tú Song, đột nhiên tiến lên phía trước.

Động tác độc đoán mà dã tính.

“AI”

Tô Tú Song kinh ngạc mà hô một tiếng, cô trực tiếp đụng vào lồng ngực bên chắc ấm áp của người đàn ông.

Nhiều phụ nữ xung quanh thốt lên cảm thán, họ rất ghen tị, đỏ mặt và thót tim trước hành vi ngông cuồng của người đàn ông.

Âm nhạc ưu nhã, nhẹ nhàng mà thong thả.

Tô Tú Song không có kinh nghiệm, cô không biết nhảy, nên không theo kịp nhịp điệu, hơn nữa còn đạp vào chân, thường giẫm lên giày da quý giá của người đàn ông.

“Cố ý?”

Anh trâm giọng hỏi, và nhìn Tô Tú Song với ánh mắt lạnh lùng không vui.

“Tôi trước giờ không biết nhảy giao nghị, giờ anh tin chứ” Tô Tú Song quang minh lỗi lạc mà thẳng thắn nói.

“Thân làm phu nhân nhà họ Hoắc, đi xã giao không phải ít, nên hiện tại cô học theo tôi cho tốt.”