Sáng hôm sau, Vân Kỳ tạm biệt bà lão mà rời khỏi nơi này, cô không biết mình nên đi đâu về đầu. Cảm giác cô đơn lạc lõng khiến cho dáng vẻ cô trở nên bơ phờ, trông như người mất hồn.
Đi được vài bước, đột nhiên xuất hiện bóng dáng ai đó trước mặt, Vân Kỳ nhíu mày khi thấy Tuyết Liên Thảo đã đợi ở đây từ khi nào.
- Tuyết Liên Thảo??
Miệng cô lẩm bẩm, Tuyết Liên Thảo vẫn mặc trên người mặc chiếc váy xẻ tà màu đen có hoạ tiết màu đỏ khoe đôi chân thon dài trắng sáng, đôi chân mang đôi giày cao gót màu đen được thiết kế riêng. Nàng từng bước đi về phía Vân Kỳ, ánh mắt sắc sảo nhìn cô.
- Vân Kỳ! Mới vài ngày không gặp mà cô không vui khi gặp tôi sao???
Vân Kỳ cảnh giác theo phản xạ mà lùi lại, cô thầm nghĩ trong đầu.
"Lần trước thì muốn giết mình, giờ xuất hiện cũng không tốt lành gì!! Bây giờ phải làm gì đây???"
Tuyết Liên Thảo mỉm cười, ánh mắt đầy hàm ý nhìn cô. Sau đó, nàng vung tay ném một loại bột gì đó về phía Vân Kỳ, cô vô tình hít phải nên nhanh chóng ngất đi. Nhìn thấy kế hoạch đã thành công, Tuyết Liên Thảo nở nụ cười lớn rồi đem theo Vân Kỳ trở về hang động của mình.
Khi Vân Kỳ tỉnh lại, nhìn thấy bản thân bị trói tay chân và bị bịt miệng ở trong quan tài thì không hiểu chuyện gì.
Liếc mắt sang thấy thi thể của Tuyết Mai doạ cho cô giật mình vùng vẫy.
Nghe tiếng động trong quan tài, Tuyết Liên Thảo nhanh chóng đi đến để nhìn xem, thấy Vân Kỳ đang cố giãy dụa thì nàng ta mỉm cười nói.
- Vân Kỳ! Giờ thì ngươi sẽ trở thành vật tế để Tuyết Mai hồi sinh trở lại làm tay sai cho ta.
Vân Kỳ nghe xong thì không khỏi ngơ ngẩn, đôi mắt kinh ngạc nhìn Tuyết Liên Thảo. Nàng ta bắt đầu làm nghi thức rồi dùng phép của mình để tiến hành trận pháp.
Quan tài không ngừng rung lắc dữ dội, Vân Kỳ cảm thấy chóng mặt và khó thở, sau khi trận pháp được thực hiện xong xuôi thì Vân Kỳ cũng ngất lịm đi. Tuyết Liên Thảo phấn khích đến quan tài để nhìn xem kết quả, nhìn thấy
Vân Kỳ và Tuyết Mai vẫn không có gì thay đổi nên nàng ta bối rối nói.
- Kì lạ, chẳng lẽ mình đã làm sai ở đâu rồi ư???
Nói rồi Tuyết Liên Thảo chạy ra ngoài đi tìm người để hỏi cho ra lẽ, được một lúc thì người ở bên trong quan tài cũng đã tỉnh lại. Tuyết Mai nhìn thấy thi thể của mình nằm bên cạnh thì không khỏi giật mình hét lên.
- Aaa....
Sau khi hồi thần lại, cô phát hiện linh hồn mình đang ở trong cơ thể của người khác. Tuyết Mai cố ngồi dậy rồi lần mò trong hang động mà chạy ra ngoài, do đã lầu chưa vận động nền những bước đi của cô rất khó khăn.
Bạch Vương vẫn luôn đi tìm bóng dáng Vân Kỳ, hắn đến hang động của Tuyết Liên Thảo để tra hỏi thì vô tình nhìn thấy Tuyết Mai đang khó khăn bước đi.
- Vân Kỳ?
Nghe giọng nói quen thuộc, Tuyết Mai ngước mắt lên nhìn thấy Bạch Vương, người mà mình yêu sâu đậm. Cô rươm rướm nước mắt nhìn hắn như đã phải chịu rất nhiều ấm ức, hắn vội vàng chạy đến đỡ cô vào lòng rồi hỏi.
- Nàng đã đi đâu vậy??? Ta đã tìm nàng suốt đấy!!!
Vừa dứt lời, Tuyết Mai ở trong lòng hắn vì không chịu nổi nữa nên ngất đi. Thân xác này vẫn còn mới nên linh hồn
Tuyết Mai vẫn chưa thích ứng được. Bạch Vương hốt hoảng vội bế cô lên rồi nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Người hầu thay nhau chăm sóc Tuyết Mai cần thận, họ nghĩ cô quá yếu nên đã sắc thuốc bổ cho cô. Khuôn mặt
Tuyết Mai nhợt nhạt xanh xao, cơ thể cũng chỉ còn sót lại chút hơi ấm ít ỏi.
Tuyết Mai hôn mê suốt 1 ngày 1 đêm mới tỉnh lại, vừa mở mắt ra cô nhìn thấy Bạch Vương đang ngồi bên cạnh giường ngủ gật. Cô yếu ớt đưa tay lên để chạm khuôn mặt của hắn, hắn giật mình thức giấc nhìn thấy cô đang đưa tay về phía mình thì liền cầm lấy bàn tay cô. Giọng nói nhẹ nhàng chứa đựng sự quan tâm.
- Vân Kỳ! Nàng tỉnh rổi?
Nghe đến cái tên xa lạ này, Tuyết Mai ngơ ngác nhìn hắn. Tưởng cô đang sợ gì đó nên hắn an ủi.
- Đừng sợ, có ta ở đây rổi!
Chỉ với một câu nói này, Tuyết Mai cũng yên lòng hơn. Cô không biết lai lịch của chủ cơ thể này thế nào, lại càng không biết giữa Bạch Vương và nàng ta là mỗi quan hệ gì?
Sau khi được người hầu chăm sóc cẩn thận, khuôn mặt và làn da của Tuyết Mai cũng trở nên hồng hào hơn, Bạch Vương vẫn luôn ở bên cạnh cô không rời, đến khi Tuyết Mai ngồi ở bàn trang điểm soi gương thì kinh ngạc phát hiện.
" Đây.... đây là Vân Kỳ ư?? Sao lại có nét tương đồng giống mình vậy??"
Tuyết Mai thầm lẩm bẩm trong đầu, cô không tin được lại có người giống mình như thế, ngay cả nốt ruồi lệ dưới mắt cũng y hệt. Bạch Vương đến gần ôm lấy cô từ đẳng sau, giọng nói ẩm áp.
- Vân Kỳ! Nàng thấy trong người thế nào rồi? Có khỏẻ hơn chưa??