Nói đến đây, đột nhiên tên thuộc hạ ngừng lại. Dương Liễu tức giận cầm ly rượu trên bàn hất lên mặt tên thuộc hạ
ma mang.
Rồi sao nữa? Sao không nói hết đi mà ngừng nửa chừng vậy?? Còn Vân Kỳ làm sao???Vân...Vân Kỳ....nàng ấy cũng rời khỏi hang động của Tuyết Liên Thảo, Phong Liên cũng đuổi theo sau.....Dương Liều nghe nhắc đến tên Phong Liên thì sắc mặt trở nên không vui, hắn đứng dậy nhìn tên thuộc hạ mà gắn giọng.
- Đám vô dụng, sao không nói chuyện này sớm hơn? Lỡ như cái tên đấy cuỗm mất nàng ấy thì phải làm sao???
Dứt lời, Dương Liễu dùng phép dịch chuyển rời khỏi đó. Những tên thuộc hạ thấy hắn biến mất thì mới thở phào nhẹ nhõm, bọn họ đều bối rối không hiểu tại sao ai cũng để ý đến một cô gái tầm thường như Vân Kỳ.
Đi suốt nửa ngày đường, Vân Kỳ cũng không biết bản thân nên đi đâu. Cô quay lại thấy tên Phong Liên vẫn còn bám theo sau không rời nửa bước, trong lòng cô lúc này tức muốn nổ tung lên.
- Này, rốt cuộc ngươi định đi theo ta tới khi nào???
Cô dừng lại nhìn hắn mà chất vấn, Phong Liên thấy cô đã chịu mở miệng nói chuyện với mình thì vui vẻ đi đến.
- Ta đã nói rồi, nàng theo ta đi ta sẽ bảo vệ nàng cả đời này!
Nghe lời nói ấy, Vân Kỳ cảm thấy bản thân như đang bị trêu đùa. Cô thở dài nói vu vơ.
- Haiz, cũng không phải là không thể, nếu như ngươi giúp ta tìm được người thì ta sẽ suy nghĩ lại!
Phong Liên nhìn thấy vẻ mặt của Vân Kỳ có chút mệt mỏi, hắn tiến lại gần cô, ánh mắt nghiêm túc nhìn cô.
- Được, ta sẽ giúp nàng! Nhưng mà nàng tốt nhất là nên giữ lời mình đã nói.
Cô giật mình trước sự nghiêm túc của hắn, cả hai nhìn nhau với ánh mắt đầy cảnh giác. Vân Kỳ không biết lần này mình có nên tin tưởng hắn hay không, việc hiện tại của cô là tìm kiếm tung tích của chị gái Mộng Kỳ và dì Mai càng sớm càng tốt. Còn chuyện sau đó, cô sẽ từ từ tìm cách để đối phó sau.
Cả hai cùng đến một ngọn núi, nơi này khá âm u đầy oán khí. Đứng trước một đầm lầy lớn, Vân Kỳ ngơ ngác với khung cảnh trước mắt, cô càng bối rối hơn không biết Phong Liên đưa mình đến đây để làm gì.
Phong Liên không do dự mà ném viên đá lớn xuống thẳng đầm lẩy, Vân Kỳ đứng một bên ngơ ngác nhìn hắn.
Chưa kịp để cô kịp suy nghĩ thì bên dưới đầm lẩy phát ra tiếng động lớn, dòng nước ở đẩm lẩy bắt đầu chuyển động. Hình dạng một loài bò sát to lớn dần xuất hiện, nó nhanh chóng ngoi lên mặt nước rồi lên bờ, Phong Liên nhìn thấy thì vẻ mặt trở nên thích thú.
Con cá sấu từ từ biến thành một ông lão già nua tay chống gậy. Mái tóc bạc phơ cùng với làn da nhăn nheo rám nắng, giọng ông khàn tiếng kèm theo sự tức giận.
- Tiên sư nhà mày, chọi cục đá lớn như thể là muốn giết chết lão già này à??
Vân Kỳ vẫn chưa hết bàng hoàng cảnh vừa diễn ra trước mặt, cô đứng ngẩn ngơ nhìn. Phong Liên ở bên cạnh cười tươi nói.
- Haha, ông xem ta có gì cho ông này!
Nói xong Phong Liên đưa một bình hồ lô cho ông ta. Nhìn thấy bình hồ lô, ông liền thay đổi sắc mặt hiền hoa niềm nở chào đón.
- Ôi Phong Liên yêu dấu của ta, lần sau mà như vậy nữa là ta sẽ lột da rắn nhà ngươi!!
Dứt lời, ông quay sang nhìn Vân Kỳ. Đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô khiến cho cô giật mình quay sang nhìn
Phong Liên như cầu cứu, hẳn hiểu ý liền lên tiếng cắt ngang.
- Nàng ấy là Vân Kỳ, vợ sắp cưới của ta!
Nghe câu này, Vân Kỳ lập tức phản bác lại.
- Không phải, là vợ hụt thôi!
Từ "vợ hụt" thành công chọc cười ông ta, Phong Liên bị cô làm cho quê mặt không biết chui vào đâu. Hắn lườm cô với ánh mắt sắc lạnh, còn Vân Kỳ giữ bình tĩnh hỏi ông.
- Cháu là Vân Kỳ, không biết nên xưng hô với ông thế nào??
Ông chống gậy đi đến chỗ bàn ghế đá gần đó, Vân Kỳ cũng chậm rãi đi theo sau. Cả ba người ngồi xuống ghế ổn định chỗ ngồi, ông mới bắt đầu nói.
- Ta là Babiya, địa bàn nơi này là do ta quản lý! Ngươi có thể gọi ta là Babiya cũng được.
Nói xong ông lấy bình hồ lô ra mà thưởng thức rượu ngon bên trong, Phong Liên lúc này nghiêm túc hỏi.
- Ông già, chiếc gương kia ông để ở đâu???
Vân Kỳ nghe nói đến chiếc gương thì ngạc nhiên nhìn sang hắn, Babiya biết ý đồ của hắn khi đến đây nên vui vẻ đáp lại.
- Ngươi hỏi để làm gì? Soi bản thân xấu xí cỡ nào à??
Bị ông trêu đùa, hắn bực bội nhưng vẫn cố nén lại.
- Ta có việc cần đến nó, ông có thể cho ta mượn một lúc không???