Cô Dâu Dự Phòng

Chương 7



19

Ngày đó, sau khi Trần Tân dẫn Chu Vân Vân và cả nhà cô ta rời đi, Khâu Dương cũng dứt khoát đưa tôi đến ở trong căn hộ của anh.

Cũng từ ngày đó, tôi mới thật sự cảm nhận được cảm giác được ai đó che chở, chăm sóc bằng cả trái tim. Đêm hôm đó, Khâu Dương ôm tôi, có chút tức giận nói: “Chúng ta ở bên nhau lâu như vậy, anh cũng không cảm nhận được là em có yêu anh. Em đối xử với anh không tốt chút nào.”

Tôi choáng váng mất một lúc, và lúc đó tôi mới thực sự nhận ra rằng Khâu Dương luôn biết thái độ của tôi như thế nào đối với mối quan hệ của chúng tôi.

Đêm đó tôi vùi mặt vào ngực anh, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ nóng hổi của anh và nói: “Sau này em sẽ không như vậy nữa.”

Khâu Dương còn chưa thỏa mãn, bĩu môi nói: “Vậy em chứng minh như thế nào?”

Tôi chủ động tiến lên, nhìn đôi môi bĩu ra có thể treo được chai dầu của anh rồi hôn lên. Sau khi chúng tôi lăn lộn một hồi, tôi sợ anh vẫn còn muốn tiếp tục nên cố tình giả vờ ngủ.

Nếu tôi không cố tình giả vờ ngủ thì có lẽ tôi đã bỏ lỡ lời tỏ tình của anh. Khâu Dương tưởng lúc đó tôi đang ngủ nên bất lực thở dài rồi nói: “Ba năm trước, anh mới về nước xây dựng sự nghiệp. Lần đầu tiên nhìn thấy em là ở công ty của Trần Tân, anh đã thích em rồi. Biết em là vợ của Trần Tân, lại còn là lốp dự phòng, thật muốn tức đ..iên lên với em.”

Anh nói xong, giúp tôi đắp chăn, sau đó vẫn không cam lòng nói thêm: “Người phụ nữ vô lương tâm này, em cho rằng tại sao ba năm nay tôi đều giao toàn bộ dự án cho công ty của Trần Tân? Còn không phải bởi vì tôi vẫn luôn thương em, muốn cho em sống những ngày tháng tốt đẹp sao?

20

Mặc dù Khâu Dương chỉ nói vài câu như vậy, nhưng thông qua những lời nói của anh, tôi mơ hồ đoán ra được một số chuyện.

Tôi không biết anh có liên quan bao nhiêu đến việc tôi và Trần Tân ly hôn, nhưng ít nhất khi tôi biết, mọi kế hoạch của anh làm đều chỉ vì tôi, tôi đã vứt bỏ mọi sự phòng bị và đầu hàng Khâu Dương rồi.

Lúc trước khi tôi và Trần Tân ly hôn, Trần Tân là người có lỗi, nhưng tôi cũng không yêu cầu anh ta thu dọn đồ đạc và rời khỏi nhà.

Nhưng những gì tôi không làm, Khâu Dương cũng bắt đầu làm.

Đầu tiên anh cắt đứt tất cả các dự án hợp tác với Trần Tân. Nói cách khác, Trần Tân từ nay về sau mất đi một khách hàng lớn, công ty của anh ta chắc chắn gặp tổn thất nặng nề.

Sau đó Khâu Dương lại để mắt đến một số hoạt động mờ ám của công ty Trần Tân. Trước đây, Khâu Dương đã nhắm mắt làm ngơ khi công ty của Trần Tân cung cấp những sản phẩm kém chất lượng hoặc ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu.

Nhưng bây giờ Khâu Dương bắt đầu tính sổ, công ty của Trần Tân cùng với pháp nhân của công ty Trần Tân đã bị kiện.

Trên thực tế, những tin tức này đều là sau khi Lật Tử nghe được từ bạn bè mình thì nói cho tôi biết. Lúc Khâu Dương làm những chuyện này, có lẽ là sợ tôi mềm lòng cho nên vẫn giấu không cho tôi hay. Nhưng thật ra khi tôi biết được những tin tức này từ Lật Tử, tôi cũng không mềm lòng chút nào.

Tôi nói với Lật Tử: “Anh ta xứng đáng bị như vậy, anh ta có kết cục như vậy chính là báo ứng. Cho dù tớ có đồng ý buông tha cho anh ta thì cũng vẫn sẽ có người khác tính sổ với anh ta.”

Lật Tử lúc ấy cười nhạo tôi nói: “Được rồi, nhanh như vậy cậu đã liền thay lòng đổi dạ, che chở người yêu bé nhỏ của mình sao?”

Tôi chỉ mỉm cười, cũng không phủ nhận điều đó.

21

Khâu Dương bỗng nhiên trở thành người cuồng kết hôn, cứ hai ba ngày lại cầu hôn tôi một lần. Dù đã yêu anh nhưng tôi vẫn chưa nghĩ đến việc kết hôn.

Thấy tôi thiếu hứng thú với việc kết hôn như vậy, Khâu Dương cũng không nản lòng. Anh hỏi tôi: “Có phải anh cầu hôn đến lần thứ 99 thì em sẽ đồng ý đúng không?”

Lúc đó tôi nhịn không được cười hỏi anh: “ Anh lấy đâu ra ý tưởng kỳ lạ này vậy?”

Anh nói: “Anh hỏi trên mạng.”

Tôi nhặt chiếc gối trên sofa ném vào anh: “Anh còn trẻ con lắm à?”

Mặc dù như thế, Khâu Dương vẫn chịu khó nhân bầu không khí và cơ hội thích hợp nhất để cầu hôn tôi hết lần này đến lần khác, nhưng anh không dám làm với tần suất thường xuyên như trước vì sợ làm tôi phật ý.