Cô Gái Của Thanh Xuân

Chương 21: Hiện trường vụ án



Ngay sau khi thảm án xảy ra, toàn bộ người trong hội trường đều chạy như nước rút, thậm chí còn có học sinh vì quá kinh sợ mà ngất ngay tại chỗ.

Hội trường vắng tanh, chỉ le lói những ánh đèn thấp thoáng cùng sự yên tĩnh cô quanh vốn có. Một sự lạnh lẽo đến bức người.

Sân khấu lớn không còn một ai, khối tử thi kia nhanh chóng được cảnh sát gỡ xuống hiện tại đang nằm trên nền vải trắng của xe đẩy. Một khối nam thi không đầu, vẫn chưa xác nhận được rõ thân phận của cậu ta.

Cảnh sát và ban cán sự trường học mặt mũi ai nấy đều căng thẳng. Nhiếp Quân từ bên ngoài hội trường đi vào, cẩn trọng bước lên trên sân khấu, theo sau là một nữ Pháp y khuôn mặt đeo khẩu trang kín mít nhưng cũng không che giấu được dáng vẻ xinh đẹp.

Nhiếp Quân vừa đến hiện trường, một người mặc cảnh phục đã nhanh chóng tiến đến báo cáo: ‘’ Thưa sếp, hiện trường vụ án được giữ nguyên. ‘’

Nhiếp Quân không nói năng gì, khẽ gật đầu sau đó đánh mắt ra phía sau ám hiệu cho nữ bác sĩ pháp y kia. Bác sĩ pháp y vừa tiến đến kiểm tra, nhìn xung quanh phần cổ xương khá lớn, máu ở đoạn cắt đã đông lại, có thể trông thấy khối thịt đỏ lòm cùng với xương cổ màu trắng thoắt ẩn thoắt hiện một cách ghê người.

Lớp vải trắng được phủ lên thi thể người chết lúc này cũng bị nữ pháp y kia lật ra. Trên người không có vết thương nào khác duy chỉ có bộ phận sinh dục đã bị rạch cho nát bét, máu me một mảng lớn mơ hồ không nhìn ra gì cả. Nhiếp Quân nhìn quanh một lượt, sau đó gọi một vài cảnh sát lại gần thì thầm vào tai điều gì đó, chỉ thấy một lúc sau bọn họ đã kéo nhau ra ngoài.

Nhiếp Quân ngồi ở hàng ghế đầu tiên, ánh mắt lướt qua bộ phận Pháp y trên sân khấu, cuối cùng hướng tới vị trí nạn nhân bị trói. Phía trên sân khấu đèn pha chiếu thẳng lên, đồng loạt các đèn pha lúc này đều cùng lúc mở, không hẹn mà gặp chao đảo một vòng xong đó giao nhau tại một điểm.

Rốt cuộc bằng cách nào  , ngay tại nơi này, trước hơn một nghìn khán giả trêu đùa người chết?

Một lúc sau thấy mấy cảnh sát vừa đi ra ngoài đem đến điện thoại cùng máy tính cho Nhiếp Quân, vì lúc đó có rất nhiều nhà báo cùng phóng viên nên không khó để tìm được người ghi lại cảnh tượng vừa rồi. Bên ngoài vẫn là một mảng ồn ào náo nhiệt, mặc dù cảnh sát đã bao vây xung quanh nhưng vẫn không ngăn nổi đám phóng viên nhà báo đó. Hơn nữa lũ học sinh ở đây thậm chí còn hò reo điên cuồng hơn cả, mặc dù có người chết.

Người chết chưa rõ thân phận, nhưng theo bên phía điều tra có lẽ tên Ngô Cảnh Diệu, bởi vì ngoại hình cùng với vân tay đích thực là của cậu ta  , con trai của ông chủ một công ty thực phẩm. Ngay khi nghe tin,ông chủ họ Ngô cùng Ngô phu nhân đã nhanh chóng tới hiện trường.

Nhiếp Quân xem video chiếu cảnh xác chết bị treo lên một lần, vẫn không hề nhận ra điểm khác biệt của nó, đến khi nhớ lại cảnh các đèn pha cùng lúc giao nhau, anh mới nhận ra. Vị trí đèn pha giao nhau cùng với vị trí treo xác chết của Ngô Cảnh Diệu trùng khớp, thậm chí còn trùng khớp đến mức khó tin.

Linda – nữ pháp y xinh đẹp sau khi khám nghiệm tử thi xong liền bước xuống bên cạnh của Nhiếp Quân, cô tháo khẩu trang, mắt hướng về phía xác chết lạnh nhạt nói: ‘’ Nguyên nhân tử vong không phải do bị chặt đầu, nạn nhân đã chết cách đây hơn ba tiếng, trong móng tay còn phát hiện Kali xyanua. ‘’

‘’ Cũng tức là nói, người đã chết trước khi bị chặt đầu. ‘’ Nhiếp Quân lạnh nhạt trả lời.

Linda không nói gì nữa, đôi mắt nhìn Nhiếp Quân hiện lên vài phần ấm áp, nhưng Nhiếp Quân lại vờ như không nhìn thấy. Anh đứng dậy khỏi ghế, kêu người đưa thi thể về cục cảnh sát, đưa mắt ra hiệu cho Linda đi theo đám người đang chuyển dời thi thể kia.

Lúc bước ra phía bên ngoài, mặc dù đã bị quây thành một vòng cách li nhưng đám người nhốn nháo xung quanh cũng không phải là ít. Lăng Hỷ cũng đứng trong đám đông đó, nhìn cỗ thi thể đang được đưa đi đầu óc trở nên trống rỗng. Lúc cô nhìn thấy khối nam thi đó treo lơ lửng giữa không trung, toàn thân máu me be bét tựa hồ như những gì còn sót lại trong bụng muốn nôn ra hết sạch, dạ dày từng cơn cuộn lên đau đớn.

Lăng Hỷ quay lưng đi, bỏ lại đám đông vẫn còn đang ồn ào náo nhiệt xung quanh hội trường, một màn bi kịch được vén lên vô cùng khủng khiếp.

Cũng vì vụ án mạng này mà cuộc thi hùng biện kia đã bị hủy bỏ, giải thưởng vốn không còn quan trọng nữa. Âu Hoa đã cố gắng chặt đứt hết mọi tin tức của truyền thông, nhưng một bàn tay không thể vỗ ra tiếng, toàn bộ những đầu báo, đài phát thanh và đài truyền hình hiện nay chỉ chiếu một tin nóng hổi duy nhất.

‘’Vụ thảm sát nam sinh trường trung học Âu Hoa ‘’, đây chính là top một hot search của ngày, một ngôi trường danh tiếng dành riêng cho giới Thượng lưu nay lại xuất hiện người chết. Mà lại không rõ hung thủ là ai.

Lúc Lục Kiều Vũ tỉnh lại ở phòng y tế đã là hơn hai tiếng sau khi vụ án xảy ra. Đến khi tỉnh táo lại thì phát hiện mình đang nằm ở trong phòng y tế của trường, cảm giác toàn thân bị một luồng ánh mắt quen thuộc bao vây lấy. Đôi mắt diễm lệ quét qua căn phòng một lượt, sau đó mới từ từ ngồi dậy. Sở Phi Dương ngồi trên sô pha  cũng đứng lên trong vô thức, đi đến trước mặt cô, đứng từ trên cao nhìn xuống Kiều Vũ.

‘’ Tôi đã ở đây bao lâu rồi? ‘’ Kiều Vũ đưa mắt nhìn Sở Phi Dương nghi hoặc, trên người vẫn mặc lễ phục, khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ cũng không hề mất đi sinh khí.

‘’ Hơn hai tiếng rồi. ‘’ Sở Phi Dương đưa tay lên xem đồng hồ, vô thức nói với Kiều Vũ. Cậu ta cúi người xuống, gương mặt anh tuấn dán sát trên phần cổ của Kiều Vũ, ‘’ Vẫn còn một vết thương nhỏ. ‘’

Sự việc phát sinh ngày hôm nay đã trở thành tin nóng cho tất cả các tòa báo, nhưng cũng sẽ nhanh thôi các loại tin tức này sẽ bị chìm xuống, có rất nhiều nhà đầu tư dồn số tiền lớn vào Âu Hoa, nếu thực sự vì vậy mà cổ phiếu của nó tụt dốc, như thế chẳng phải bọn họ đang lâm vào tình thế ngàn cân treo sợi tóc hay sao. Cũng có thể nói nhiều phụ huynh không muốn cho con em mình học ở môi trường thế này, nhưng không thể phủ nhận nền giáo dục và phương thức dạy học nó mang lại đạt hiệu quả tốt nhất. Cũng chắc chắn những người đầu tư lớn như Sở thị, tuyệt nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn Âu Hoa lâm vào hiểm cảnh.

Kiều Vũ để Sở Phi Dương dùng băng keo dán lại vết thương trầy xước trên cổ, cô nhớ rõ trước khi rơi vào trạng thái vô thức, cũng từng cảm nhận được loại hơi thở này, loại hơi thở vô cùng quen thuộc bao vây lấy Lục Kiều Vũ.

Lục Kiều Vũ lúc này mới giật mình nhớ ra, ngước mắt nhìn Sở Phi Dương: ‘’ Vậy còn Lăng Hỷ, Lăng Hỷ đâu? Cậu ấy đâu? ‘’

Sở Phi Dương ngồi xuống cạnh giường, lạnh nhạt nói: ‘’ Cậu yên tâm, cậu ấy không sao. ‘’

‘’ Còn Lãnh Tư Thuần? ‘’

‘’Cậu ấy cũng về nhà rồi.’’

***

Nhiếp Quân ngồi trong phòng làm việc, trên tay là tờ báo mới nhất của ngày, toàn bộ đề là tin tức về vụ việc nam sinh bị giết chết. Tiếng gõ cửa vang lên đều đều, Linda bước vào  trên tay là báo cáo khám nghiệm tử thi. Cô nhẹ nhàng đặt báo cáo xét nghiệm lên bàn làm việc của Nhiếp Quân, tỉ mỉ nói rõ từng chút một.

‘’ Người chết xác thực nguyên nhân là do Kali Xyanua, theo như tình hình vị trí cổ của nạn nhân, hơn chín mươi phần trăm là do búa gây ra, hiện tại đã tìm được đầu của Ngô Cảnh Diệu, bị treo trên cổng sau của trường trung học. ‘’

‘’ Nạn nhân bình thường tính tình có hơi hống hách, ỷ mình là người có tiền mà đi trêu chọc các bạn nữ trong khối, người ta nói bên ngoài cậu ta có rất nhiều bạn, thậm chí đội ngũ cảnh sát còn điều tra được trước khi chết nơi mà cậu ta đến chính là khách sạn. ‘’

Linda chống hai tay lên bàn làm việc của Nhiếp Quân, nhìn anh: ‘’ Điều kì lạ là nhân viên khách sạn nói cậu ta đến đó một mình, hơn nữa camera cũng không hề quay lại được có người thứ hai bước vào căn phòng khách sạn sau đó. ‘’

Nhiếp Quân đặt xấp hồ sơ xuống, không ngờ vụ án đầu tiên mà cậu ta tiếp nhận sau khi rời khỏi trường cảnh sát lại chính là vụ án của đám học sinh trung học. Nhiếp Quân nói:

‘’ Phải hận đến mức nào mà sau khi cậu ta chết rồi vẫn còn treo xác lên phơi bày trước mặt người khác. Cô nói xem nghi phạm nên là đàn ông hay phụ nữ? ‘’

Linda đứng thẳng người, khoanh tay trước ngực nhìn Nhiếp Quân: ‘’ Theo khám nghiêm tử thi cho thấy, cậu ta bị chặt đầu, rất nhanh gọn, một nhát là có thể cắt đầu lìa khỏi cổ. Hơn nữa vết cắt rất trơn, người có sức mạnh như vậy tôi nghiêng về đàn ông hơn. Bộ phận sinh dục bị rạch nát, vết thương sâu và mảnh, có lẽ là dùng vật nhọn và sắc, hơn nữa còn rất mảnh. ‘’

Nhiếp Quân đưa tay với lấy cốc cà phê trên bàn, hiệu trưởng và những người có mặt ở đó thông qua một loạt phỏng vấn toàn bộ đều phủ nhận sạch sẽ việc mình có liên quan đến nạn nhân, đầu tiên là thoái thác trách nhiệm, sau đó là không hé răng dù chỉ nửa lời.

Lúc Linda rời đi, Nhiếp Quân rời bàn làm việc đi đến trước tấm bảng dán nhằng nhịt ảnh chụp tại hiện trường vụ án, ánh đèn màu xanh nhạt chiếu lên các bức ảnh tử thi dán kín trên tấm bảng trắng. Nhiếp Quân nhìn qua một lượt, thi thể nạn nhân không có dù chỉ là một vết xước, duy bộ phận sinh dục là bị rạch nát, không khó để có thể nhìn ra hung thủ đối với nam giới có sự thù hằn không ở mức bình thường. Điên cuồng đâm nát bộ phận sinh dục như vậy, đúng là không hề đơn giản, hơn nữa từ vết thương có thể nhìn ra hung khí là vật nhọn và mảnh, chắc chắn không phải dao làm từ chất liệu bình thường.

Thi thể người chết chính là chứng cứ tốt nhất, là lời truyền đạt từ nội tâm của hung thủ đến với người sống. Toàn bộ những phẫn uất  ,căm hận của hung thủ đều được bộc bạch qua tử thi. Vết thương có thể ngụy tạo, chặt đầu cũng chỉ là ngụy tạo, màn trả thù trá hình này chính là thông điệp mà kẻ giết người truyền đạt đến với những người sống.

Nhiếp Quân đưa tay lướt qua những bức ảnh dán trên bảng trắng, trong đầu lóe lên một vài ý nghĩ.

‘’ Người chết không nói dối. ‘’

***

Lúc bố mẹ của Ngô Cảnh Diệu nghe được tin con trai chết thê thảm đã vội vã chạy ngay đến hiện trường vụ án, nơi tiếp theo mà bọn họ đi chính là sở cảnh sát. Lục Kiều Vũ cũng tới sở cánh sát, cô cùng Lăng Hỷ tới đó. Lăng Hỷ được gọi triệu tập vì cô ấy là người đầu tiên nhìn thấy cỗ tử thi, cảnh sát cần những lời khai chân thực nhất, mà Lục Kiều Vũ lại không yên tâm để cô ấy đi một mình.

Trong sở cảnh sát, mẹ của Ngô Cảnh Diệu ngồi một chỗ khóc không ra nước mắt: ‘’ Tại sao con lại ra đi như vậy, bố mẹ biết phải làm sao đây …’’

Bố của Ngô Cảnh Diệu khuôn mặt vô cùng trầm lặng. Lục Kiều Vũ nhận ra ông ta, cách đây mấy hôm có tới nhà cô một lần, hình như là muốn cùng bố cô bàn chuyện làm ăn. Từ bên ngoài lạnh nhạt bình tĩnh, nhưng có thể thấy được sự u uất và đau khổ ẩn sâu trong đáy mắt.

Lúc bọn họ rời đi, trong lòng Kiều Vũ vẫn còn nhiều hoang mang sợ hãi, chỉ là cô không thể hiện trên khuôn mặt mà thôi. Kiều Vũ ngồi bên ngoài chờ Lăng Hỷ, đứng bên ngoài đồn cảnh sát còn có thêm hơn bốn bảo vệ canh giữ, chưa kể những bảo vệ ngầm theo dõi từ xa. Ngô Lệ lần này rất nghiêm túc, Lục Kiều Vũ được bảo vệ một cách chu toàn hai mươi bốn trên hai mươi bốn không rời nửa bước.

Phòng lấy lời khai được ngăn cách với bên ngoài bằng một lớp cửa kính, Kiều Vũ cũng không nghe được bọn họ nói gì, mắt hơi cụp xuống.

Đột nhiên từ đâu một cốc cà phê được đưa tới trước mặt cô, Kiều Vũ ngửi thấy mùi cà phê khá quen thuộc, giống với loại mà Ngô Lệ hay uống ở nhà. Ngước mắt lên mới nhìn thấy, là một người mặc cảnh phục vô cùng anh tuấn đang chìa ra trước mặt cô cốc cà phê thoang thoảng hương socola mang theo hương vị rượu. Kiều Vũ ngây người một lúc, sau mới đưa tay đón lấy cốc cà phê kia.

Nhìn trang phục của vị cảnh sát kia, xem chừng không phải cảnh sát bình thường. Kiều Vũ trước nay không có thói quen uống cà phê, cô nhấp thử một ngụm. Hương vị cà phê đậm đà lan tỏa trong khoang miệng, thoang thoảng hương socola nhè nhẹ cùng với vị rượu tạo nên cảm giác lạ lẫm khó quên. Người cảnh sát ngồi xuống bên cạnh Kiều Vũ, đôi chân dài vắt chéo lên nhau, vừa lạnh lùng mà lại tỏa ra khí chất của người quân tử.

Kiều Vũ nhìn bảng tên được gắn trên ngực của vị cảnh sát, thấy được một cái tên lạ lẫm.

Nhiếp Quân.

‘’ Tôi không biết em thích uống gì, lấy tạm một cốc cà phê vậy. ‘’

Nhiếp Quân quay sang nhìn Lục Kiều Vũ, lúc nãy đi ngang qua hành lang thấy cô gái này ngồi chờ ở đây, thuận tay đem theo cốc cà phê tới.

‘’ Sở cảnh sát có đãi ngộ tốt từ khi nào vậy?’’

‘’ Cảnh sát các anh cũng uống những loại thức uống này sao? ‘’ Kiều Vũ nghi hoặc nhìn Nhiếp Quân, một cốc cà phê tương xứng  chín trăm mười lăm USD ( tương đương với hơn hai mươi triệu việt nam đồng)  có thể tùy tiện cho người khác như vậy chắc cũng không phải người tầm thường. Ngô Lệ từng nói, những người uống được loại cà phê cao cấp này, chính là những người biết hưởng thụ chân chính.

Cà phê đều được tự tay rang và xay theo kiểu cổ điển, không hề dùng máy. Hơn nữa còn phải dùng vải lưới để pha, sau ba mươi phút mới có giọt cà phê đầu tiên nhỏ xuống cốc. Loại cà phê thượng hạng này thường được phục vụ trong bộ tách Meissen xa xỉ.

Nhiếp Quân cười nhạt không nhìn Kiều Vũ: ‘’ Tôi cũng có đam mê với nó một chút. ‘’

Lục Kiều Vũ không nói gì nữa, hai người lạ cùng nói chuyện với nhau một cách không đầu không cuối. Có thể đó là kiểu giao tiếp giữa những con người mang trái tim bị tổn thương, cũng có thể là một loại hảo cảm phát sinh một cách đường đột. Không gian trong hành lang của sở cảnh sát lạnh lẽo nhưng cũng không quá ngột ngạt, mùi cà phê thoang thoảng  khiến người ta cảm thấy ấm áp.
— QUẢNG CÁO —