Cô Gái Đi Tìm Ngày Hôm Qua

Chương 1: Hôm nay em đã bước chân vào Viện Kiểm sát rồi!



Hà Nội, ngày 15 tháng 10 năm 2025!

Hôm nay thủ đô là một ngày trời se lạnh.

Vào giữa tháng 8 này em đã đăng ký thi công chức ngành Kiểm sát nhân dân rồi đó anh, hôm nay em nhận được thông báo trúng tuyển rồi đó.

Haha, Hy Nguyệt giỏi đến vậy, chắc anh cũng không quá bất ngờ đâu nhỉ! Bởi vì anh từng nói mà, em rất giỏi!

* * *

Ngày 4 tháng 10 năm 2018!

Nắng cháy cả da thịt, chả có cái nắng nào mà ác liệt như cái nắng miền Trung ta!

Một năm chỉ có hai mùa, nắng và nắng không thấy nổi cả lối về!

Em còn nhớ rõ lắm đấy, năm em học lớp 12 vừa phải đối mặt với kỳ thi tuyển sinh vào Đại học có sự thay đổi của Bộ giáo dục còn lựa chọn tiếp tục tham gia kỳ thi học sinh giỏi. Em nhớ ngày đọc được thông báo kỳ thi năm nay có sự thay đổi, điểm tính theo 7-3 lúc vừa về nhà em đã nhắn tin cho anh ngay:

- Thanh đại ca, tiểu nữ nhà anh toi rồi, mau đến cứu giá..

- Cần ông đây mua cho em vài bó nhang không?

Haha, thôi toi rồi, lúc đó em nghĩ, một Liên Hóa Thanh nghiêm túc đời này quyết tâm phải vào Viện Kiểm sát bay đi đâu mất rồi; chắc không phải bị em dạy hư chứ?

Nếu là thế thật thì có phải mình trở thành "tội đồ" phá hủy mầm non tương lai của nước nhà không nhỉ?

- Đại ca ơi, kỳ thi tuyển sinh năm nay có sự thay đổi, em có cảm giác sâu sắc mình đang làm chuột bạch để thí nghiệm đây này?

Anh nhắn đến một câu chả ăn nhập gì:

- Có tiếp tục tham gia kỳ thi học sinh giỏi chứ?

- Có rồi, dù đi đường nào mà chả chết!

- Yên tâm, Hy Nguyệt điện hạ nhà ta giỏi lắm, cái gì mà muốn rồi mà chả đạt được..

Nhìn lại cái biệt danh tôi tự đặt trên messenger "Hy Nguyệt điện hạ" mà cười không ngậm được mồm; phải rồi, điện hạ ta có gì mà chả làm được!



* * *

Chân vừa bước đến cánh cổng Viện kiểm sát, tôi quay đầu nhìn lại trong tâm thầm nghĩ:

Đã làm được rồi, em vào được Viện kiểm sát rồi! Anh đoán đúng rồi đấy Hóa Thanh, em muốn thì chắc chắn sẽ đạt được.. Nhưng anh biết không, anh cũng đã sai rồi vì điều mà em muốn nhất, em đã bỏ lỡ rồi. Đời này dù cho ngược xuôi Nam Bắc cũng tuyệt đối không tìm lại được!

Tự nhiên em lại muốn khóc, năm 18 tuổi mục tiêu đời này em đặt ra là thi đậu vào trường Đại học Kiểm sát ở thủ đô, sau đó phải đi đậu công chức vào Viện Kiểm sát.

Hôm nay, em làm được tất cả rồi, nhưng mà tự nhiên em thấy hụt hẫng quá, cảm giác đỉnh cao mình hằng mơ ước đã chinh phục được rồi! Thế thì, con đường dài phía trước em phải làm gì?

Em nhìn lá cờ quốc kỳ màu đỏ năm cánh sao vàng mà thề với lòng, có lẽ trọn đời này em sẽ vì tổ quốc mà cố gắng! Chắc chỉ có thế, em mới tìm được lý do để tiếp tục tồn tại.

- Trên trời sẽ có tiền rơi xuống hay sao đứng đơ ra thế bà cô nhỏ?

Quên mất hôm nay ông anh họ đi cùng tôi, đi bổ xung một số thủ tục để còn sớm vào nhận việc, anh Thắng - ông anh hai bên ngoại của mẹ tôi, cũng là người nhà Viện kiểm sát lớn hơn tôi đúng một tuổi.

- Sau này là người cùng nhà rồi, anh giai nhỏ nên học cách đối xử thân thiện với đàn em tý đê nhé!

Dù không phải anh em ruột nhưng tôi cùng anh trai mình với anh ấy đều lớn lên cùng nhau, nên tôi khá dựa dẫm và chả câu nệ gì với anh trai này cả.

- Với ai cũng được nhưng bà cô nhỏ là ngoại lệ được rồi! Mau lên xe còn về, mợ út đã gọi mấy cuộc hối về, nói đã chuẩn bị xong tiệc mừng nhóc thi đậu. Bảo mau về sớm, cả nhà đang đợi. "Ổng vừa nói là đã nhanh chân mò vào xe cả rồi!

- Lát trên đường về ghé qua tiệm bán hoa tý, em cần mua một bó.

Tôi vừa thắt dây an toàn vừa nó với người đang ngồi ở ghế lái ngay bên cạnh.

Người bên cạnh chỉ chờ tôi dứt lời xong đã nói cả một hàng dài không lấy điểm dừng:

- Làm gì, ngày mừng của bản thân, sợ không ai tặng hoa nên tự mua để tặng cho mình à! Không cần phải đến mức đó chứ! Nếu thật sự muốn thì gọi anh trai một tiếng, ông đây sẽ" miễn cưỡng "mà mua tặng nhóc..

Tôi cắt ngang lời ông anh này:

- Ngưng đê, ông thấy em đây giống kẻ có tâm hồn yêu thiên nhiên, thích hoa lá cành lắm à! Mà phải nói lại, lúc sáng tui đã thấy bó hoa ông để trong cốp xe rồi nhé, bớt làm trò.

Anh trai mặt cười hì hì như người bị bóc phốt chả phải mình:

- Bà cô nhỏ a! Thông minh thế biết rồi thì cũng đừng nói chớ.. giả bộ không biết để ông đây còn tạo bất ngờ cho em, ông đây có tâm đến thế mà lại bị đối xử thế này à..

Tôi mắt nhìn về ngoài cửa sổ không để ý nói:



- Nhìn thẳng, đi xe nhớ nhìn đường," công chức của nước nhà "nên giả bộ một tý. Đừng để lúc đó gặp mấy anh cảnh sát giao thông" nhà bên "thì mặt mũi đều bỏ cả!

Anh trai im luôn chả nói được câu gì.

* * *

Tôi đã thuật lại y như lời mà một người đã nói với tôi vào cái mùa hè năm 2018..

Phía trước là đèn đỏ, hôm ấy học buổi chiều phải đi học sớm.

Chả biết hôm đó hai đứa chập dây thần kinh nào mà đi sớm hơn thường lệ, trên đường buổi trưa vắng người, lại chả có ai muốn ra ngoài để thành" heo quay cả ".

Đến đoạn sắp đèn đỏ, cô gái chạy xe điện quay đầu nói với chàng trai bên cạnh:

- Đồng chí, tình báo báo lại xung quanh không có ai, thời gian đèn đỏ sắp đến.. Nhanh vượt hay không? Xin chờ chỉ thị!

Chàng trai đi xe bên cạnh cười nói:

- Công chức tương lai của nước nhà" nên giả bộ một tý. Đừng để lúc đó gặp mấy anh cảnh sát giao thông "nhà bên" thì mặt mũi đều bỏ cả!

Cô gái chả để tâm nhưng cũng đi chậm lại dừng trước đèn đỏ;trên đường vắng người, bóng của đôi nam nữ in dài trên mặt đất..

* * *

Cuối cùng anh hai Thắng cũng dừng xe trước tiệm bán hoa gần nhà, hoa tôi đã đặt trước; là một bó hướng dương..

Tôi nhìn bó hoa này mà trong đầu chỉ có một bóng hình, một bóng hình đã ở trọn trong tim tôi bao nhiêu ngày tháng. Chị chủ tiệm bán hoa cười nói:

- Chúc mừng A Nguyệt nha, cô Kiểm sát viên của nước nhà, cố gắng lên em nhé!

Tôi đã đi đến trước cánh cửa tiệm, quay đầu cười đáp lời chị:

- Vâng ạ, cảm ơn chị gái xinh đẹp nhé!

Tôi đẩy cánh cửa tiệm ra, ánh mặt trời vừa lên, Hà Nội những ngày này dù đã gần trưa cũng chỉ là nắng nhẹ thêm đôi chút khí lạnh còn sót đọng lại.

Nhìn ánh mặt trời trên cao cùng bó hoa hướng dương trong tay tôi chợt nghĩ: Đúng là phải cố rồi, tôi đang cố gắng cho cả hai mà nhỉ!