Cô Gái Địa Ngục

Chương 144: Làm cháu dâu của ta



Edit: Frenalis

Bên ngoài từ đường có không ít dân làng hiếu kỳ tụ tập xem náo nhiệt. Thím Toàn Thắng mặt đỏ bừng vì tức giận, gân cổ nói: "Mặc kệ cô, dù sao nhà cô đã nhận sính lễ của nhà tôi, chính là người của họ Lý! Muốn gả cũng phải gả, không gả cũng phải gả!"

Tôi liếc nhìn bà ta, bình thản đáp: "Thím Toàn Thắng, bà đây là thiếu hiểu biết pháp luật. Hôn nhân tự do, bà không biết sao? Còn dám chống đối pháp luật à?"

Thím Toàn Thắng tức giận đến mức mặt tím tái, định nói thêm điều gì thì bị Lý Toàn Thắng ngăn cản. Hắn nhìn tôi, giọng điệu bình tĩnh: "Khương Lâm, chúng tôi hiểu là cô chướng mắt con trai nhà này, cũng không ép buộc cô gả. Tuy nhiên, năm đó các người đã nhận sính lễ của nhà tôi, mảnh đất kia vốn là của nhà họ Lý, mong cô trả lại cho chúng tôi. Như vậy, hai nhà coi như hoà nhau, không ai nợ ai."

Ta khoanh hai tay trước ngực, cười lạnh: "Một rổ hoa quả đổi lấy một mảnh đất? Trên đời này có chuyện tốt như vậy sao? Cái rổ hoa quả ấy, tôi còn cho các người một xe!"

Lý Toàn Thắng tức giận, đứng dậy quát: "Cô dám đùa giỡn với chúng tôi?!"

"Người nào chơi xấu, liệt tổ liệt tông nhà họ Lý các người đang nhìn đó!" Tôi nói.

"Cái rắm!" Hắn hung hăng nói: "Tôi nói cho cô biết, nếu không dời mộ phần, hôm nay đừng hòng bước ra khỏi đây!"

Nói xong, từ ngoài đường ùn ùn kéo vào một đám thanh niên trai tráng trong làng, tay cầm cuốc, hung tợn xông vào.

Tôi nhìn chằm chằm vợ chồng Lý Toàn Thắng, giọng âm trầm: "Hai người bày ra trận địa lớn như vậy, đã quên đây là từ đường nhà họ Lý rồi à? Bài vị của Lý lão thái gia đang ở đây, làm ầm ĩ như vậy, không sợ lão thái gia tức giận sao?"

Lý Toàn Thắng hừ lạnh: "Lý lão thái gia năm đó hồ đồ, sao có thể đem đất trong thôn cho mấy người ngoài!"

Vừa dứt lời, "bịch" một tiếng, một khối bài vị từ trên cao rơi xuống, đập mạnh xuống bàn.

Đám người hoảng hốt, Lý Đức Đường tiến đến nhặt bài vị lên xem xét. Sắc mặt ông ta biến đổi, nhận ra đó là bài vị của Lý lão thái gia.

Tôi cười lạnh: "Nhìn đi, người làm, trời nhìn. Lý lão thái gia đang dưới suối vàng nhìn các người đấy."

Dân làng vốn mê tín, nghe tôi nói vậy, những thanh niên cầm vũ khí bồn chồn, còn các lão già càng thêm sợ hãi.

Lý Toàn Thắng vội vàng nói: "Đừng nghe nó nói bậy! Lý lão thái gia đang bảo vệ chúng ta. Người của Lý gia, không lý nào giúp người ngoài!"

Lời chưa dứt, bài vị vừa được dựng lại bỗng ngã xuống, lần này rơi ngay dưới chân Lý Toàn Thắng. Hắn hoảng sợ nhảy dựng lên.

Bỗng nhiên tất cả bài vị bắt đầu rung chuyển. Ban đầu mọi người tưởng là động đất, nhưng mặt đất vẫn yên ắng, chỉ có bài vị rung lắc không ngừng, liên tiếp rơi xuống.

Ba lão già lập tức quỳ xuống, khấu đầu: "Tổ tông bớt giận! Chúng con bất hiếu, làm loạn trong từ đường. Xin tổ tông thứ tội!" Họ liên tục dập đầu, các thanh niên cũng vứt vũ khí quỳ xuống theo. Sau một hồi dập đầu, bài vị mới thôi rung động.Lý Toàn Thắng gào lên: "Là nó giở trò quỷ! Đừng để nó lừa gạt!"

Lý Đức Đường được một thanh niên dìu, lắc đầu ngán ngẩm nhìn hắn: "Chuyện hôm nay, ta không quan tâm. Các ngươi tự giải quyết."

Nói xong, ông ta đi ra ngoài, hai lão già còn lại cũng tuyên bố mặc kệ, đi nhanh hơn ai hết. Các thanh niên nhìn nhau, họ đều nhận hối lộ từ Lý Toàn Thắng, nhưng lợi ích có nhiều bao nhiêu cũng không thể đắc tội với tổ tiên. Khi các bậc trưởng lão đã bỏ đi, họ còn ở lại đây làm gì?

Thế là, đám người vội vàng cầm vũ khí đi theo ba lão già. Do có trưởng lão dẫn đầu, Lý Toàn Thắng vẫn không dám làm khó họ.

Chỉ trong chốc lát, từ đường náo nhiệt bỗng trở nên im ắng. Lý Toàn Thắng tức giận đến run rẩy, chỉ vào tôi mà không nói nên lời. Tôi lườm hắn, nói: "Thôn trưởng, năm đó cha của ông bị rắn cắn trên núi, suýt mất mạng. Cha tôi đã giúp hút nọc rắn, cứu mạng ông ta. Nhà họ Khương chúng tôi không mong báo đáp, nhưng các người cũng đừng lấy oán trả ơn. Hãy nhìn lại hành động của mình đi, ngay cả tổ tiên cũng không tha thứ cho các người đâu. Hãy suy nghĩ kỹ đi!"

Nói xong, tôi xoay người, hiên ngang bước ra khỏi từ đường.Vừa ra ngoài, Chu Nguyên Hạo trong ngọc bội lên tiếng: "Cứ như vậy bỏ qua cho bọn họ, thật quá dễ dàng."

Giọng anh lạnh lùng, thể hiện sự tức giận còn hơn cả tôi. Tôi cười, nói: "Đừng vội, Lý Toàn Thắng sẽ không từ bỏ ý đồ đâu. Hắn chắc chắn sẽ nghĩ ra cách khác."

Chu Nguyên Hạo hừ lạnh, tôi cảm nhận được ngọc bội bỗng trở nên lạnh ngắt. Lòng tôi ấm áp, nắm chặt ngọc bội trong lòng bàn tay. Hiện tại, ngoài anh ra, không còn thân nhân nào quan tâm đến tôi như vậy nữa.

Sau trận náo loạn, trời đã tối. Tôi đến nhà thím Ba ở đầu thôn. Con trai và con dâu thím Ba đều đi làm công ở Quảng Đông, chỉ còn mình thím sống trong căn nhà rộng lớn. Thím Ba đã đứng về phía tôi, khiến kế hoạch của Lý Toàn Thắng thất bại nên thím không thể ở lại làng nữa, đang thu dọn hành lý để đi Quảng Đông trong vài ngày tới.

Tôi mua cho thím Ba vé máy bay bay vào ba ngày sau. Thím Ba nhất quyết không nhận, tôi đe dọa sẽ ngủ ngoài cửa nếu thím không nhận. Cuối cùng thím đành miễn cưỡng nhận rồi lẩm bẩm nói cảm ơn.

Nhìn thím Ba, tôi mới cảm nhận được ý nghĩa của việc thiện mà bà nội năm xưa đã làm.

Đêm ở nông thôn không có gì giải trí, mọi người đều ngủ sớm. Sau khi ngủ, tôi mơ một giấc mơ kỳ lạ. Trong mơ tôi mới mười bốn tuổi, theo bà nội về Thanh Long thôn tảo mộ vào dịp Tết Thanh Minh.

Khi ấy bà nội và cha tôi vẫn còn sống, nhưng mẹ tôi đã qua đời và được an táng trong phần mộ tổ tiên. Sáng sớm ngày Tết Thanh Minh, chúng tôi mang theo cờ mộ, nến hương và tiền vàng đến viếng mộ mẹ. Sau khi thắp hương vái lạy, chúng tôi theo bà nội đi thăm họ hàng trong làng.

Thực ra, "thăm họ hàng" chỉ là đến thăm vài gia đình thân thiết với bà nội. Cả ngày hôm đó, tôi rong chơi cùng những đứa trẻ cùng tuổi.

Chiều đến, một cô gái tên Tiểu Phương rủ tôi đi hái dâu dại mọc sau đồi. Vui vẻ đi theo cô ấy, tôi hái được rất nhiều dâu mà không hay trời đã tối.

Lúc xuống núi, không hiểu sao tôi lại bị tách khỏi Tiểu Phương. Lạc đường trong núi, càng lúc càng tối, tôi sợ hãi vô cùng. Bỗng nhiên tôi nhìn thấy một ngôi nhà có ánh đèn mờ mờ trước mặt.

Mừng rỡ chạy đến, tôi thấy ngôi nhà có vẻ kỳ lạ. Dù đã là thế kỷ 21, nhưng trước cửa nhà vẫn treo những chiếc đèn lồng màu trắng, thậm chí còn có câu đối Tết được viết trên giấy trắng.

Tôi gõ cửa một tiếng, qua hồi lâu, cửa hé mở một khe hở nhỏ, lộ ra khuôn mặt đầy nếp nhăn của một bà lão.

Bà lão già nua, da đen sạm, chi chít đồi mồi như vỏ cây. Bà lão mở cửa bảo tôi vào nhanh. Cảm thấy bà lão có vẻ âm u, tôi sợ hãi không dám bước vào. Bà lão nắm tay tôi kéo vào trong.

Mùi mốc meo nồng nặc trong nhà khiến tôi khó chịu. Bà lão cười hi hi hỏi tôi có đói không, rồi bưng ra một mâm bánh nướng.Bánh nướng là món ăn đặc sản ở đây, được nhồi thịt và chiên vàng ươm trong chảo dầu. Mùi thơm của bánh khiến bụng tôi réo lên. Không thể cưỡng lại, tôi cầm lấy một chiếc.

Kỳ lạ thay, chiếc bánh nóng hổi như vừa ra lò, nhưng khi cầm trên tay lại lạnh như băng. Tôi không dám ăn nên đặt lại đĩa. Bà lão hỏi tôi sao không ăn, tôi nói bà nội dặn không được ăn đồ của người lạ.

    Bà lão tỏ vẻ không vui, đi lấy nước cho tôi. Tôi nhìn quanh, thấy trên bàn có điện thoại, liền muốn gọi điện cho bà nội. Nhưng khi cầm ống nghe lên, tôi không nghe thấy tiếng gì.

Nhìn kỹ, tôi nhận ra chiếc điện thoại được làm bằng giấy!

Tôi nhìn lại đồ đạc trong nhà, tất cả đều được làm bằng giấy, cả căn nhà này, không đúng, rõ ràng là một cái hang động dưới lòng đất. Tôi vội vàng chạy ra ngoài. Gian ngoài có một đường hầm thông ra phía ngoài. Tôi dùng tay chân bò ra, sắp sửa thoát khỏi nơi đây thì bất thình lình có một cánh tay từ phía sau duỗi tới, túm lấy mắt cá chân tôi.

Là tay của bà lão!

Tôi quay đầu lại nhìn, thấy bà lão với khuôn mặt già nua xấu xí, đôi mắt hoàn toàn trắng dã, những đốm trên mặt không phải đồi mồi mà là từng miếng da của xác chết bị tróc ra.

"Ngươi không thể đi!" Tôi nghe bà ta nói, "Ngươi phải ở lại đây, làm cháu dâu ta!"

-------------------o-------------------