Cô Gái Trừ Ma

Chương 27: Đội Trừ Ma



Trước khi đến với nhiệm vụ thứ ba của Đường Thân, cả nhóm đã quyết định dành ra một quãng thời gian để tạm nghỉ.

Về phần Đường Mộc Nhi, cô phải lên đề cương và viết bản thảo cho nhà xuất bản, đồng thời dành thời gian kết nối với người hâm mộ qua mạng xã hội. Những lúc rảnh rỗi thì cô tập luyện pháp lực, tham gia các hoạt động thể dục thể thao và tìm hiểu thêm về thế giới trừ ma.

Vương Lân thì hằng ngày học cách làm quen với việc sử dụng pháp lực khi là một con ma. Ở trạng thái linh hồn không có dương khí, một số pháp thuật không dùng được giống với khi còn sống. Ngoài ra, là một con ma, Vương Lân không có quá nhiều mối lo.

Tạ Lâm sau cuộc đụng độ với Hứa Văn đã nhận thức được bản thân chưa đủ năng lực để làm một thầy trừ ma giỏi. Anh quyết tâm cao độ phải luyện tập pháp lực và thể lực thật tốt để sẵn sàng đối phó với hồn ma C. Ngoài ra, anh cần sắp xếp công việc tại salon của mình để có thể dành thời gian trừ ma.

Triệu Giai Nhân sau khi lo xong hậu sự của anh trai, cô đã sang nhà Đường Mộc Nhi để đọc những sách trừ ma. Dù không có ý định làm một thầy trừ ma, cô ấy cảm thấy vẫn nên biết một số điều cơ bản để không làm gánh nặng cho mọi người khi cùng đồng hành.

Trong lúc đó thì Hạ Vĩnh Thành âm thầm điều tra về nhân vật đạo trưởng này, chỉ có manh mối duy nhất là hắn từng gặp Hứa Văn và biết được hoạt động của nhóm trừ ma. Do tính chất của vụ án này liên quan đến tâm linh, Hạ Vĩnh Thành chỉ có thể lén hoạt động một mình, vậy nên cũng khó trông chờ có kết quả.

Khi cảm thấy thời gian thích hợp, họ tập hợp ở nhà Tạ Lâm để mở bức thư có số 3. Lý do mọi người quyết định như vậy cũng rất đơn giản, do nhà anh lớn nhất, sang trọng nhất, mát mẻ nhất và nhiều đồ ăn nhất.

“Em rất vui khi chúng ta lại sắp lên đường diệt trừ thêm một hồn ma nữa.” Đường Mộc Nhi nói. Sau khi cùng nhau thực hiện nhiệm vụ ở biệt thự số 88, họ đã quyết định tự gọi mình là Tổ đội trừ ma, và cũng bỏ cách xưng hô anh, tôi, cô nghe xa cách.

Đường Mộc Nhi là người trẻ nhất ở đây, 22 tuổi, nên vừa là đội trưởng, vừa là em út trong đội. Kế đến là Tạ Lâm 25 tuổi và Triệu Giai Nhân 26 tuổi. Hạ Vĩnh Thành mặc dù lớn hơn Tạ Lâm 3 tuổi nhưng cả hai vẫn xưng cậu và tớ nên họ vẫn giữ cách xưng hô đó. Nếu tính cả ma thì anh cả của nhóm là Vương Lân, 30 tuổi.

“Anh đã tìm được thông tin gì về tên đạo trưởng chưa?” Triệu Giai Nhân hỏi Hạ Vĩnh Thành.

“Rất tiếc là chưa, có vẻ họ cũng không thường xuyên gặp nhau lắm. Theo lời khai của Hứa Khang, Trang Thanh và đồng nghiệp của Hứa Văn thì hắn thường chỉ đi làm rồi về nhà nhốt mình trong nhà. Thế nên nếu Hứa Văn có gặp tên đạo trưởng một lần thì cũng không ai có thể xác định được.” Hạ Vĩnh Thành đáp, anh ta nhìn thấy được sự thất vọng trong mắt Triệu Giai Nhân.

“Việc này không thể nhanh chóng được, trước mắt chúng ta xử lý việc thanh tẩy hồn ma C này đã.” Tạ Lâm nói.



“Vậy em đọc bức thư của ông đi.” Triệu Giai Nhân nói với Đường Mộc Nhi.

“Dạ, em bắt đầu đọc đây. Gửi cháu yêu Đường Mộc Nhi, cháu đọc bức thư này nghĩa là cháu đã thành công trong việc thanh tẩy hồn ma B. Ông rất tự hào khi cháu đã hoàn thành tốt công việc của một thầy trừ ma. Kế đến, cháu phải đi xa một chuyến, đến núi Tây Phong thành phố Bát Xuyên.” Đường Mộc Nhi ngừng lại tra trên bản đồ, cô công nhận rằng đây đúng là một chuyến đi xa.

“Anh biết thành phố này, lúc anh 10 tuổi gia đình anh từng tới đây để du lịch. Khung cảnh thiên nhiên cực kì đẹp mắt, không khí thì mát mẻ.” Tạ Lâm nói.

“Tạ Lâm, chúng ta không đến đó để du lịch. Khi tới đó, chỉ có ma thôi.” Vương Lân nhắc nhở.

“Anh đừng nói ra sự thật đau lòng đó chứ.” Đường Mộc Nhi đau khổ nói.

“Không sao, trừ ma xong thì chúng ta có thể ở chơi một ngày mà.” Tạ Lâm nói.

Đường Mộc Nhi cúi xuống đọc tiếp bức thư “Ngọn núi này có một sườn thoải, tại đó có một ngôi làng tên là làng Tây Phong. Cháu tìm gặp trưởng làng và nhắc tới ông thì sẽ được nghe kể về tất cả mọi việc. Đây chỉ là hồn ma đơn giản nên cháu không cần phải lo. Vương Lân và Triệu Chính Nhân, đệ tử của ông, cũng thừa sức giải quyết. Chúc cháu may mắn, ông luôn phù hộ cho cháu.”

“Sao có cảm giác càng lúc ông viết càng ngắn ấy nhỉ?” Đường Mộc Nhi nhận xét sau khi đọc xong.

“Vậy là chúng ta lên đường tới thành phố Bát Xuyên thôi.” Vương Lân nói.

“Được, chúng ta về chuẩn bị hành lý thôi.” Triệu Giai Nhân rất nôn nóng, mặc dù công việc lần này không liên quan gì đến tay đạo trưởng nhưng cô tin rằng chỉ cần tham gia vào công việc trừ ma, sớm muộn gì cũng có lúc đụng độ hắn.

“Tôi sẽ tiếp tục điều tra thêm về tay đạo trưởng tại thành phố này.” Hạ Vĩnh Thành nói, tính chất công việc của anh không phù hợp để tham gia những chuyến đi này.