Cô Gái Trừ Ma

Chương 33: Chuyện Kì Dị Ở Nghĩa Địa (6)



Ba người họ sau khi đánh thua Tạ Lâm thì không còn hung hãn nữa, ngay cả tên to lớn kia cũng trở nên ngoan ngoãn “Bọn tôi có làm gì đâu, sao lại vào đây hành hung bọn tôi chứ?”

“Chúng tôi không muốn hành hung các anh, chỉ là có vài việc muốn làm rõ, do anh xông vào trước nên tôi buộc phải tự vệ.” Tạ Lâm giải thích.

“Không cần căng thẳng, chúng ta lên mặt đất rồi nói chuyện nhé.” Đường Mộc Nhi đề nghị.

Năm người họ Vương Lân ra khỏi ngôi mộ, Triệu Giai Nhân thấy họ đi lên liền hỏi “Ba tên này là đệ tử của đạo trưởng?”

“Đúng vậy.” Tạ Lâm gật đầu.

Triệu Giai Nhân tức giận ra mặt, cô nói “Cái bọn bất nhân này.”

Tên mặt mụn cảm thấy bị xúc phạm, vội vàng lên tiếng thanh minh “Cô đừng có bôi xấu chúng tôi, có thể giáo phái này không được mọi người công nhận nhưng chúng tôi không phải người xấu.”

Hai kẻ còn lại gật đầu phụ họa, Tạ Lâm lấy làm lạ “Thờ Ác Thần nhưng lại không phải người xấu sao?”

Tên cao lớn bật cười giải thích “Đúng là nghe qua cái tên thì dễ hiểu nhầm, nhưng không giống mọi người nghĩ đâu. Ác Thần là vị thần cai quản cái ác, ngăn chặn cái ác xâm nhập vào lương tâm của mọi người, phán xét và trừng phạt kẻ ác, chứ không phải vị thần độc ác.”

Đường Mộc Nhi gật gù tỏ ý đã hiểu, cô hỏi “Thế cuốn sách này là do đạo trưởng đưa cho các anh? Và ông ta có quan hệ gì với giáo phái này?”



Vẫn là tên cao lớn trả lời “Đúng vậy, cuốn sách là do đạo trưởng đưa cho chúng tôi. Ông ấy vốn là người lập ra giáo phái này, sau một thời gian sàng lọc ra các tín đồ trung thành nhất, chúng tôi được giới thiệu nơi thờ phụng bí mật này cũng như được cho cuốn sách pháp thuật.”

“Thế mọi người đã dùng cuốn sách này chưa?” Đường Mộc Nhi hỏi.

“Một số nghi lễ để cầu sức khỏe và thờ phụng, tôi biết trong đó có một số ma pháp xấu xa, nhưng tôi cho rằng đó là thử thách của Ác Thần xem chúng tôi có vượt qua được cám dỗ hay không, vì thế những phần đó chúng tôi không hề đụng đến.” Tên cao lớn quả quyết nói.

“Liệu có tin được mấy người không?” Triệu Giai Nhân tỏ ý không tin tưởng.

“Anh nghĩ là hắn nói thật, hai tên còn lại có chút ác niệm nhưng rất nghe lời tên cao lớn, còn hắn thì có chút nóng nảy nhưng là một người tốt thật sự.” Vương Lân nói.

Triệu Giai Nhân không rõ khả năng nhìn người của Vương Lân tốt đến đâu, cô ấy nghĩ anh ta cũng là đệ tử của Đường Thân giống anh trai mình nên có lẽ độ đáng tin cũng tương đương, vì thế cô ấy quyết định tin theo nhận định đó.

“Được, em tin anh.” Triệu Giai Nhân đáp.

Ba người kia thấy Triệu Giai Nhân nói chuyện với không khí thì cảm thấy kì lạ và có chút lo sợ. Tạ Lâm liền hỏi tiếp “Thế vị đạo trưởng này hiện tại đang ở đâu?”

“Tôi cũng muống biết, đạo trưởng vào 15 năm trước đã rời khỏi thành phố Bát Xuyên này. Chúng tôi không rõ ông ấy đã đi đâu, sau đó ba người chúng tôi đã thay mặt ông để điều hành giáo phái này.” Tên cao lớn đáp.

Tạ Lâm quan sát bọn họ, nhìn bề ngoài thì vừa mới ba mươi, vậy nghĩa là họ đã gia nhập giáo phái từ tuổi vị thành niên. Anh nghĩ cũng hợp lý, độ tuổi đó rất dễ bị dụ dỗ vào những việc kì quái như giáo phái Ác Thần.

Bọn họ nhìn nhau, ngầm hiểu rằng cơ hội dẫn thẳng tới tên đạo sĩ đã không còn. Tuy nhiên, chuyến đi lần này vẫn không đến mức là vô ích.



“Liệu các anh có thể mô tả ngoại hình của vị đạo trưởng này không?” Đường Mộc Nhi hỏi.

“Tất nhiên là được. Nhưng tôi nói trước, đã qua một thập kỉ rưỡi, trí nhớ của chúng tôi có thể sai lệch một chút, và chắc chắn đạo trưởng hiện tại đã già hơn lúc đó.” Tên cao lớn đáp, hắn không rõ nhóm của Đường Mộc Nhi tìm đạo trưởng vì việc gì, nhưng bây giờ hắn chỉ mong sớm được yên thân nên hợp tác hết sức có thể.

Tạ Lâm là người có khả năng vẽ tốt nhất tại đây nên anh đảm nhiệm việc phác họa. Mất cả giờ đồng hồ sau mới hình thành xong chân dung của tên đạo trưởng 15 năm trước. Đó là gương mặt của một người đàn ông khá bình thường, khoảng 30 tuổi, môi mỏng, mũi thấp, lông mày thưa, tóc cắt gọn gàng.

“Vừa nhìn vào là thấy ngay là loại thất đức rồi.” Triệu Giai Nhân nhận xét.

“Đạo trưởng đã làm gì sao? Thật ra nhiều lúc tôi có cảm giác là ông ấy chỉ đang giả vờ thành lập giáo phái rồi dụ dỗ chúng tôi vào những trò tà đạo nào đó.” Tên lông mày rậm lên tiếng.

Điều hắn vừa nói rất đúng ý của Đường Mộc Nhi, tên đạo trưởng đã dụ dỗ Hứa Văn đoạt hồn anh trai, nên cũng rất dễ hiểu nếu hắn cũng làm vậy với giáo phái Ác Thần. Cô nói “Chuyện đó các anh không cần quan tâm, cứ chăm lo cho giáo phái thật tốt và giữ vững tư tưởng hướng thiện. Còn cuốn sách này, xin phép chúng tôi buộc phải đốt những trang khôngg phù hợp.”

Bọn họ không phản đối gì, Đường Mộc Nhi và Tạ Lâm chọn ra những trang có thể gây nguy hiểm, xé bỏ và cất vào túi. Sau đó họ rời đi.

Triệu Giai Nhân vẫn đang khó chịu vì không tìm được tên đạo trưởng, Đường Mộc Nhi nói “Chị đừng lo, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ tìm được hắn thôi, bây giờ chúng ta cứ thư giãn nhé. Ngày mai còn pbari đi trừ ma trên núi nữa.”

“Đúng vậy, để em xung phong làm hướng dẫn viên cho.” Tạ Lâm nói.

Trước sự nhiệt tình đó của họ, Triệu Giai Nhân tạm gạt bỏ cảm xúc hiện tại, cùng họ đi chơi một ngày thật vui vẻ.