Cô Giáo Bé Nhỏ Của Tôi

Chương 21: Sự Cố Ở Thư Viện



Cuộc vui nào rồi cũng đến lúc tàn. Chỉ ba tuần nữa là Tiểu Thu sẽ kết thúc thực tập. Cô sẽ quay về trường đại học để tiếp tục ôn thi. Nhanh thôi, rồi chắc chắn cô sẽ ra trường, sẽ trở thành một giáo viên giỏi, còn là một giáo viên hiểu tâm lí học sinh của mình nữa. Bởi dù gì tuổi của cô cũng có hơn học sinh của mình là bao đâu.

Thời gian ba tháng trôi qua thật nhanh, giống như chỉ vừa mới đây, chỉ vừa mới ngày nào Tiểu Thu bước vào lớp nói:" Cứ coi cô như chị mình" mà cũng sắp đến lúc phải nói lời tạm biệt rồi.

Buổi sinh hoạt lớp hôm nay, vẫn như thường lệ, Tiểu Thu bày đủ trò chơi "của con nít" ra cho đám học trò đã mười sáu, mười bảy tuổi chơi. Nhưng dường như những trò chơi này lại thu hút bọn chúng. Cảm thấy học sinh yêu thích những trò chơi mình tạo ra khiến Tiểu Thu vui ra mặt, cô giống như đã quay về thời học sinh vậy, vui đùa cùng lũ trẻ mà quên mất rằng bản thân đang là một giáo viên. Những suy nghĩ:" Phải trưởng thành, phải ra dáng giáo viên" của Tiểu Thu lúc mới nhận lớp có vẻ như cô đã quên sạch rồi.

Bạch Hiên vẫn lặng lẽ ngồi một góc nhìn, cậu không tham gia vào bất kì trò chơi nào cả. Niềm vui lớn nhất của Bạch Hiên mà Tiểu Thu mang lại chính là nụ cười của cô chứ không phải là những trò chơi kia.



Cuối tiết sinh hoạt hôm nay, Tiểu Thu đã tuyên dương và cảm ơn một người trước lớp, đó là Lục Sở Tiêu. Cô nói:" Nhân tiện hôm nay có giờ sinh hoạt, cô muốn cảm ơn một bạn lớp mình, đó là Sở Tiêu. Ngày hội tuần trước, khi về trời mưa to, cô thì lại không tìm thấy ô do trời tối quá. Lúc ấy may mà có Sở Tiêu, bạn nói bạn mang theo hai cái ô nên cho cô mượn một cái. Cô cũng nghĩ bạn nói thật và có lòng tốt giúp cô nên cô cảm ơn và nhận lấy. Ai ngờ hôm đó bạn có mỗi một cái, bạn đã đội mưa về nhà. Thành ra ngày hôm sau mẹ bạn gọi điện báo bạn nghỉ do bị sốt cô mới phát hiện ra. Cô cũng rất cảm ơn và xin lỗi em nhiều nhé, nhà cô gần trường, lần sau để cô tự về nhà được rồi"

Sau khi Tiểu Thu nói xong, Sở Tiêu đứng dậy, cậu nói:" Không có gì đâu ạ, cô không cần khách sáo thế. Em coi cô như chị của mình thôi ạ. Cũng có mấy khi đâu, ba tuần nữa thôi thì em cũng không được gặp người "chị" này nữa rồi".

Sở Tiêu nói đến đây, lớp học bỗng im phăng phắc, phảng phất đâu đây mùi "nỗi buồn". Tiểu Thu nhanh chóng lảng đi:" Thằng bé này, nói như cô sắp ra đi vĩnh viễn không bằng, nhà cô gần trường, cô sẽ thường xuyên lên thăm mấy đứa. À mà phải rồi, Sở Tiêu lên đây cô có món quà cảm ơn em."

Nói rồi Tiểu Thu đi lên chỗ ngồi giáo viên, cô lấy trong cặp sách ra một cái gì đó. Sở Tiêu đi theo. Rồi Tiểu Thu đặt lên tay Sở Tiêu một thứ gì mà không ai thấy cả.

Cả lớp rất tò mò, chúng nhao nhao lên đòi cô và Sở Tiêu cho biết. Nhưng cô lại nháy mắt với cậu ta:" Suỵt! Đây là bí mật, nhỉ". Sở Tiêu cũng cười lại:" Vâng ạ"

Cô càng làm vậy, cả lớp lại càng nghi ngờ, tò mò muốn biết là món đồ gì "thần bí" thế.

Tiểu Thu phải dùng đến phương án B thì mới dừng được một loạt những câu hỏi như tra khảo tội phạm của đám học sinh:" Bình tĩnh, tuần tới lại có cuộc thi khảo sát năng lực rồi. Đề lần này sẽ có nhiều câu nâng cao hơn đề thi học kì rất nhiều. Nếu bạn nào được điểm cao nhất khối thì cô cũng sẽ thưởng cho một món quà "bí mật" như vậy nhé



Lời nói ấy của Tiểu Thu giống như các cao thủ võ lâm Trung Hoa ngày xưa truyền công lực cho vậy. Khả năng học tập, năng suất làm việc của học sinh 11A phải tăng thêm một trăm phần trăm. Ai cũng muốn có món quà ấy.

Những ngày sau đó có thể thấy rằng, ngay cả giờ ra chơi chúng nó cũng đều dán mắt vào sách vở. Nhiều khi cô hiệu trưởng đi qua, thấy lớp chăm chỉ lạ thường, còn hỏi Tiểu Thu làm cách nào khiến lớp chăm vậy. Nhưng cô chỉ lắc đầu:" Tại các bạn ấy chăm chỉ, thấy sắp thi nên có ý thức học tập, chứ em cũng có làm được gì đâu"

Riêng chỉ có Bạch Hiên, cậu ta nằm ngủ trong lớp như không hề có cuộc thi nào diễn ra vậy. Cho dù là lúc trước lẫn bây giờ cũng chỉ có ngủ và ngủ, không hề thay đổi. Duy nhất đến tiết học toán của Tiểu Thu là Bạch Hiên tỉnh táo, chăm chú ngắ... chăm chú nghe giảng.

Ngày hôm sau là thi rồi. Bây giờ đã mười hai giờ đêm, ánh đèn điện của thư viện trong trường vẫn sáng. Duy nhất chỉ những ngày thi là thư viện mở cửa lâu như vậy, để học sinh có thể tới tìm sách tham khảo. Thật không may, Tiểu Thu để quên tập tài liệu quan trọng ở thư viện, mà thiếu nó cô không thể hoàn thành bài làm gửi về cho trường đại học.

Cũng may là thư viện còn mở, Tiểu Thu đành đi bộ lên trường. Cô bước vào thư viện tìm lại tập tài liệu. Loay hoay một lúc cuối cùng cũng tìm thấy, cô mừng thầm trong bụng:" May quá, mất thì toi"

Tiểu Thu vui mừng chạy ra ngoài, không may va phải cây chống giá sách mà đội dọn dẹp còn chưa kịp cất đi, khiến cho toàn bộ hàng sách trên cùng đổ sập xuống. Tiểu Thu không kịp phản ứng, mà giờ đang nửa đêm, ai có thể giúp cô đây? Tiểu Thu đứng hình, thời gian như trôi chậm đi, cô nhìn thấy rõ từng quyển sách dày cộp, với cả một giá sách to đùng đang rơi xuống đầu mình nhưng lại không thể phản kháng.



Đúng lúc ấy, một cánh tay ôm lấy đầu cô, rồi thêm một cánh tay nữa. Cả cơ thể bé nhỏ của Tiểu Thu nằm gọn trong vòng tay của một cậu con trai nào đó. Rồi cả giá sách nặng trĩu đổ sập xuống. Đè cả hai ngã xuống đất. Nhưng vòng tay vững trãi ấy vẫn đỡ lấy sau đầu cô nên cô không hề cảm thấy đau đớn. Rồi cậu ta cố gắng đứng dậy, Tiểu Thu thì vẫn nhắm tịt mắt. Khi sóng gió qua đi, cô mới nhìn dám mở ti hí. Đó là Bạch Hiên. Nhưng... nhìn như này thì gần quá, Bạch Hiên còn đang đè lên người cô nữa.

Hai má Tiểu Thu đỏ ửng, Bạch Hiên cũng không kém phần. Lần đầu tiên Bạch Hiên nhìn Tiểu Thu ở một khoảnh khắc gần như này. Hơi thở của cả hai gấp gáp, như hoà làm một. Trái tim của hai người, nhưng chung một nhịp thở. Thời gian lúc ấy như ngừng trôi, Bạch Hiên hoàn toàn không nghĩ được gì nữa, cả cơ thể và tâm trí cậu đã bị vẻ đẹp như tiên nữ của Tiểu Thu chiếm lấy.

Bạch Hiên không hành động dựa trên con tim hay lí trí, cơ thể lúc này như không còn thuộc về cậu nữa, nó thuộc về Tiểu Thu. Bạch Hiên nhắm mắt. Cậu từ từ, chậm rãi, đưa môi mình lại gần môi Tiểu Thu. Hai chiếc răng khểnh duyên dáng kia mím chặt, Tiểu Thu hoàn toàn bị sốc. Cô không biết phải làm gì nữa, chỉ biết nhắm mắt lại theo phản xạ, trong đầu không ngừng những suy nghĩ:" Chuyện này là sao, mình phải làm gì, phải làm gì đây?"

Khi môi hai người còn chưa chạm tới nhau, trái tim chưa thể hoà làm một, bác bảo vệ đột nhiên cắt ngang bầu không khí ấy:" Nửa đêm rồi mà thư viện còn có chuyện gì ồn ào thế"
— QUẢNG CÁO —