Cô Nàng Thầy Thuốc Và Anh Chàng Bác Sĩ

Chương 5



Editor + Beta-er: Kỳ Giản Niệm

Nếu như hỏi một thầy thuốc phải làm thế nào để giữ gìn sức khỏe, thầy thuốc sẽ trả lời, phải ăn cơm đúng giờ, ngủ đúng giờ, vận động đúng giờ. Nếu như hỏi Lê Dụ, cô cũng sẽ trả lời như vậy. Nhưng trên thực tế, cô lại không làm được những điều này.

Hai điều đầu tiên còn đỡ, nhưng vận động thì, đúng là tra tấn cô mà.

Lúc 3 tuổi, học trượt băng bị ngã gãy xương.

Lúc 5 tuổi, học đá bóng bị gãy răng cửa.

Lúc 17 tuổi, học bóng rổ bị chấn động não.

Sau đó, Lê Dụ thầm thề với lòng mình, duyên phận cuộc đời này của cô và mấy chuyện vận động đã hết, sau này chỉ có thể làm người, không liên quan gì đến nhau hết, nếu vi phạm thì cô sẽ gặp tai nạn đổ máu.

Nhưng lúc Vương Dịch Chi gọi cô đi đánh cầu lông, Lê Dụ lập tức vui vẻ đồng ý, hoàn toàn quên mất mấy bài học sau khi vận động.

Quả nhiên, hơn nửa tiếng sau, để thể hiện một quả đánh đẹp mắt, Lệ Dụ lấy đà nhảy lên cao, sau đó… cũng may là không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ bị thương ở mắt cá chân.

Lê Dụ nằm trên lưng người nào đó khóc lóc vô cùng đau khổ, dùng hết tất cả từ ngữ biểu đạt sự hối hận lúc này. Vương Dịch Chi cõng cô, cả đường nghe cô lải nhải.

Đều tại anh, nếu anh không gọi cô đi đánh cầu lông thì sao lại bị như vậy được?

Nghĩ vậy, Lê Dụ càng nói nhiều hơn.

“Này, anh nói xem, có phải bây giờ chúng ta rất giống Trư Bát Giới cõng vợ không?”

Dứt lời, cô càng hối hận hơn. Nếu anh là Trư Bát Giới thì chẳng phải cô là…

“Con khỉ này, anh niệm chú kim cô trị thương cho em nhé.” 

Thật may, anh không nghĩ tới ý đó.

“Được thôi, anh niệm đi.”

Không ngờ Vương Dịch Chi vừa mở miệng đã đọc lưu loát một lượt mấy câu kinh phật nào đó.

Lê Dụ nghe tới mức cảm thấy não vang lên mấy tiếng vo ve, “Anh biết cả mấy cái này à?”

“Mỗi ngày ba anh đều ngồi nghe mấy bài thiền suốt nửa tiếng.”

Lần thứ n Lê Dụ được nếm cảm giác lấy đá đập chân mình, chân bị cô đập nát nhừ mất rồi.

Một khi mặt biển dữ dội sóng gào êm ái dịu nhẹ lại thì những thứ không thể nhìn thấy sẽ bị sóng đánh dạt lên bờ. Giống như bây giờ, khi không khí trở nên yên tĩnh, Lê Dụ mới phát hiện bản thân và anh mờ ám dường nào.

Cô có thể cảm nhận được nhịp tim của mình đang đập loạn xạ, thình thịch, thình thịch, thình thịch.

“Hay là anh thả em xuống đi, em nặng lắm…”

“Em bị ngốc à?”

“…”

“Nặng cũng có cái tốt mà, như vậy thì ở trong mắt đối phương, em sẽ chiếm nhiều diện tích hơn.”

Anh… đang an ủi cô ư? An ủi thật đúng không? Sao nghe kỳ kỳ thế nào ấy nhỉ?

Về đến nhà, Vương Dịch Chi nhẹ nhàng đặt cô lên giường.

“Cởi tất ra đi, để anh nhìn thử.”

Không được! Dạo này cô bị bong da chân, trông rất đáng sợ, không thể để mất mặt trước người ngoài được!

“Không, không tiện lắm đâu… Chân em có mùi.” Hiếm khi nào thấy Lê Dụ thẹn thùng như vậy.

“Anh có ngửi thấy đâu?” Vương Dịch Chi nhướng mày, “Em sẽ không cổ hủ vậy chứ, chẳng lẽ chỉ có bạn trai mới được nhìn thấy chân thôi hả?”

Lê Dụ: Bị anh đoán được rồi.

Vương Dịch Chi thở dài, ngồi thẳng dậy.

“Lê Dụ. Anh thích em.”

“Làm bạn gái anh nhé.”

“Không nói gì nghĩa là đồng ý rồi đấy.”

Khoan, từ từ đã! Nhanh vậy sao? Cô còn chưa chuẩn bị xong mà?

“Em? Em… em…”

Vương Dịch Chi đột nhiên nghiêng người, hôn lên khóe miệng cô.