Sao khi giải quyết xong các công việc ở công ty anh cùng thư kí Phong trở về nhà.
Về đến nhà đã là 22h, bước vào nhà anh thấy cô đang ngủ ở phòng khách, dưới phòng ăn thì cơm canh vẫn nguyên vẹn, chắc là cô chờ anh về để ăn chung.
Bất chợt anh cảm thấy ấm áp bởi vì sau khi dọn ra nhà riêng anh chỉ dùng cơm một mình nên ít khi chú ý đến việc ăn uống, có hôm đi làm tới tối khuya mới về rồi đi nghỉ ngơi, có hôm thư kí Phong đặt nhà hàng mang đến tận công ty cho anh nếu tăng ca.
Việc ăn uống thất thường dẫn đến tình trạng thường xuyên bị đau dạ dày.
Nhìn cô ngủ yên, lại toát lên vẻ dịu dàng làm tim anh đập mạnh.
Đây là lần đầu tiên anh nhìn ngắm cô.
Cô có làn da trắng, đôi môi hồng hào, bàn tay thon gọn và cổ tay nhỏ nhắn và có một vết son hồng hình trái tim… Khoan đã hình như anh đã thấy vết son này ở đâu đó rồi.
Bất ngờ cô tỉnh dậy nên anh làm ngơ.
- Anh về rồi à, đã ăn tối chưa để tôi đi hâm lại thức ăn.
Anh không trả lời cô thay vào đó là câu hỏi:
- Cô chưa ăn tối à?
- Tôi đợi anh…ăn chung cho vui.
“Tôi đợi anh”, “tôi đợi anh”… Nó làm anh vui vẻ mà chẳng để ý đến vế sau cô đang nói.
“Có lẽ nào cô ấy cũng thích mình, nhưng mình thấy cô ấy trốn tránh mình mà”.
Trong lúc anh đang suy nghĩ thì cô gọi anh, anh cũng chẳng nghe thấy tiếng cô.
- Khụt… Khụt… Cô đi hâm thức ăn đi tôi lên tắm rồi sẽ xuống.
Anh bước lên phòng, tắm rửa sạch sẽ, rồi chợt nhớ gọi điện cho thư kí Phong.
- Ngày mai, tôi muốn tất cả thông tin về Hàn Tuyết Diễm từ khi sinh ra cho đến hiện tại không sót thông tin nào.
- Nhưng…nhưng mà…
Tút…tút thư kí Phong khóc thét với anh, lúc trước chỉ nói về phụ giúp công việc của tập đoàn giờ quăng cho anh một đống việc trên đầu, đã vậy còn bắt anh tìm thông tin nữa, biết vậy anh thà ở bang huấn luyện còn sướng hơn.
Nhưng giờ cũng phải cắm đầu thức khuya làm việc cho tên tổng tài đáng ghét đó thôi, vài bữa anh phải đòi tăng lương và 1 tháng đi du lịch mới được.
( tác giả: “chắc gì cậu đã dám ra điều kiện mới Mặc tổng”, thư kí Phong "khóc ròng: "số của tôi thật là đáng thương mà)
Bước xuống nhà ăn, thấy cô đã làm xong mọi việc một cách gọn gàng, anh không nghĩ tiểu thư của một gia tộc lại giỏi việc nhà và nấu nướng tới vậy.
Khi hai người vào bàn ăn thì một lát sau cô nói với giọng dè chừng:
- Ngày mai, tôi sẽ bắt đầu đi làm, anh…anh cho phép tôi chứ.
- Ngày mai tôi sẽ thông báo với bác Trần đưa đón cô, cô được quyền làm mọi thứ cô thích, miễn là không gây ảnh hưởng đến danh tiếng của Mặc gia.
- Anh yên tâm tôi sẽ ghi nhớ
- Hai ngày nữa tôi sẽ đi công tác bên Mỹ, cô được quyền về nhà chính nếu thích.
- Thật sao! Vậy tôi sẽ báo với Mặc phu nhân
- Đến lúc cô đổi xưng hô cho đúng rồi đó Mặc Thiếu phu nhân.
- Ờ…ờ… Xin lỗi tôi quên.
- Tôi không phải cọp, đừng tỏ ra yếu đuối trước mặt tôi.
Nói xong anh trở về phòng của mình, còn cô khi dọn dẹp xong cũng về phòng nghỉ ngơi để mai dự lễ khai trương và bắt đầu làm việc.
Ở trong phòng, anh lại suy nghĩ những điều về cô, anh cảm thấy mình đang thay đổi cách nhìn về cô.
Anh chưa từng yêu ai nên cũng không biết khi yêu người ta sẽ cảm giác như thế nào, phải làm gì cho người mình yêu và anh cũng chẳng biết vì sao lại thông báo việc anh đi công tác cho cô.
Nhìn cảnh cô ngủ ngoài phòng khách anh lại cảm thấy chạnh lòng, anh sợ cô bị cảm lạnh, sợ cô không biết anh đi công tác rồi ngồi chờ đợi anh trong cô đơn.
Anh biết ở bên mẹ và em gái của anh thì cô sẽ vui hơn, và cũng có người chăm sóc cho cô.
Sáng hôm sau, cô diện một bộ váy màu xanh dương nhạt, vẫn phong cách kín đáo và thanh lịch.
Lúc cô xuống nhà ăn thì đã thấy anh ở đó, anh nhìn theo cô rồi chú ý đến bộ váy của cô anh cảm thấy bộ váy của cô có điều gì đó, nhưng anh về trang phục phụ nữ nên cũng không suy nghĩ nhiều.
Ăn xong thư kí Phong đến đón anh, trước đó thư kí Phong thấy anh dặn dò với quản gia điều gì đó, nhưng anh không tò mò vì anh biết tò mò về chuyện của anh thì khác nào chuẩn bị tinh thần về nhận hình phạt ở bang.
Khi xe đang chạy trên đường, anh hỏi thư kí Phong:
- Tài liệu tôi nhờ cậu điều tra đã làm xong chưa?
- Tôi để nó ở ghế kế bên cậu đấy.
Mà tại sao cậu lại nhờ tôi điều tra về Mặc thiếu phu nhân vậy?
Anh vừa xem vừa chăm chú, cơ bản không nghe những lời thư kí Phong nói, nhưng chợt nhớ về cô, anh quay sang dặn dò thư kí Phong.
- Trong thời gian tôi đi công tác, cô ấy sẽ đến nhà chính nên cậu chỉ cần cho vệ sĩ bảo vệ cô ấy rời nhà chính là được.
Nhớ là không được lơ là.
- Vâng, tôi biết rồi.
(tác giả:" lúc đầu thì kêu người ta tránh xa ra, giờ thì quan tâm đến người ta, thật đáng hổ thẹn".